Huyền Huyễn Chiến Thần Biến - Tiểu Đao Phong Lợi - C188

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Chiến Thần Biến
    Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
    Nguồn: vipvandan
    === oOo ===

    Giới Thiệu



    Truyện Chiến Thần Biến của tác giả Tiểu Đao Phong Lợi là những cuộc tranh giành đấu kiếm không ai chịu thua ai,ngông cuồng tự đại,mọi chuyện giải quyết bằng nắm đấm.

    Con đường võ đạo vô bờ bến,mấy trăm dặm trên không trung dãy núi Mang Đẵng có ma thú đánh nhau máu của chúng nhiễm đỏ cả bầu trời.Nhưng dãy núi Mang Đẵng là một trong năm đại cấm địa của Hoàng triều Chân Võ.

    Liệu hiền tượng đó là gì,tại sao lại xuất hiện trong khu vức cấm,người dân thôn Đằng gia trấn sẽ có cuộc sống như thế nào khi có điều bất ngờ xuất hiên.

    Bởi vì cô tịch đơn thuần là cảm giác của nội tâm.

    Con đường này cũng như vậy.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 1: Đằng Phi



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - Trời ơi mau nhìn sang bên kia . . . Đó là cái gì vậy?

    Vào lúc chập tối khi bầu trời còn sáng sủa có một người chỉ ngón tay về chỗ rất xa trên bầu trời dãy núi Mang Nãng Sơn rồi hét lên với vẻ một vẻ mặt kinh ngạc.

    - Nhìn không giống ánh nắng chiều, ánh nắng chiều không có đỏ như vậy!

    Một người bên cạnh cũng nói.

    - Bên trong dãy núi Mang Nãng Sơn ma thú hoành hành. Không đúng. . . Đó là ma thú đánh nhau, máu của bọn chúng nhuộm đỏ hết cả bầu trời rồi!

    - Đừng có cường điệu hóa lên như thế, do ngươi nghe nhiều chuyện quá mà tưởng tượng ra thôi.

    Hầu như toàn bộ người của Đằng Gia Trấn đều vì chuyện này mà trở nên huyên náo, người đi trên đường ai cũng nhao nhao chỉ về chỗ xa phía tây với vẻ mặt hưng phấn rồi bàn luận.

    Mấy trăm dặm phía bên ngoài bầu trời Mang Nãng Sơn trời đã chạng vạng tối, đám mây tạo thành một cái mảng vẩy cá rất lớn, đáng lẽ do ánh mặt trời chiều phải nhuộm thành một mầu vàng óng ánh. Nhưng giờ khắc này thì lại bị một vùng huyết sắc bao phủ!

    Nhìn giống như là bị một mảnh máu tươi bao phủ vậy. Càng kinh người hơn là cái mảnh bầu trời đỏ tươi chói mắt đó lại giống như là gợn nước, dường như còn chậm rãi di động.

    - Trời ơi . . . mau nhìn! Đó là cái gì?

    Có người đột nhiên hô to một tiếng, trong thanh âm còn mang theo một chút run rẩy sợ hãi. Giống như là nhìn thấy một việc vô cũng đáng sợ.

    Cả vùng đỏ tươi trên bầu trời dãy núi Mang Nãng Sơn kia có một khe hở cực lớn xuất hiện vô cùng đột ngột. Ở bên trong khe hở dài tầm mười dặm vắt ngang vùng đỏ tươi đó thì chỉ có một màu đen như mực.

    Khe hở giống như là vực sâu vô tận không thể lường hết hoặc như là bầu trời bị một nhát kiếm chém thành một vết thương rất lớn!

    Đám người đang xem náo nhiệt ở Đằng Gia Trấn lập tức trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi của bản năng con người. Bắt đầu chạy loạn bốn phía nhao nhao như ong vỡ tổ, trong lòng hoảng sợ chỉ biết trốn tránh theo hướng riêng của từng người ai về nhà đấy đóng chặt cửa.

    Loại dị tượng này quá kinh khủng và quỷ dị vượt qua sự hiểu biết của mọi người rồi!

    Cái khe hở ở trên bầu trời Mang Nãng Sơn kia giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời, chuyển động chung quanh một vùng đỏ tươi như máu trông rất là yêu dị.

    Khi màn đêm buông xuống, màu đen bao phủ khắp nơi. Cả vùng đỏ tươi trên bầu trời dãy núi Mang Nãng Sơn mới chậm rãi tiêu tán, bầu trời phai nhạt dần dần rồi lờ mờ lộ ra một màu xanh da trời.

    Nhưng mà cái khe hở kia dường như chuyển động trong vùng đỏ tươi đó giống như vực sâu vô tận khăc thật sâu vào trong nội tâm người xem, dù cho vài chục năm sau nói lại chuyện này cũng giống như vừa mới nhìn thấy ngày hôm qua vậy.

    Tuy nói dãy núi Mang Nãng Sơn bên ngoài mấy trăm dặm lưu truyền rất nhiều câu chuyện thần kỳ thì người trên Đằng Gia Trấn cũng đã quen thuộc rồi. Nhưng cái hiện tượng ngày hôm nay lại để cho tất cả mọi người đều kinh sợ lạnh cả xương sống, linh hồn bị run rẩy.

    Cái loại hiện tượng quỷ dị này khiến cho khu vực Đằng Gia Trấn trở nên rất ồn ào.

    Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Mà ngay cả gia chủ Đằng gia, Đằng lão gia tử cường đại nhất trong trấn đều không nói nên lời. Ra lệnh cấm tất cả các con em trong gia tộc tiến về dãy núi phía trước thăm dò.

    Dãy núi Mang Nãng Sơn cho dù là những thế lực có Đấu Khí cao thủ rất cường đại cũng không dám tiến vào một cách tùy tiện. Bởi vì dãy núi Mang Nãng Sơn còn có một cái tên khác - Một trong 'ngũ đại thánh địa' của Chân Vũ Hoàng Triều.

    Loại địa phương này cũng không phải là loại mà đệ tử của Đằng gia có thể tìm kiếm được.

    ~~~

    - Ngươi đến đây!

    Trên Diễn Võ Trường của Đằng Gia Trấn có một người trung niên thân hình cao lớn cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, chỉ tay vào một người tầm mười hai mười ba tuổi bên trong đám hài tử nói.

    - Ra mắt Giáo quan

    Thiếu niên này có đôi mắt với hàng lông mày rất đẹp, dáng người nhìn có chút nhỏ bé yếu ớt. Nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh cùng với hai đầu lông mày mang theo một cỗ nghị lực rất kiên nghị.

    - He he Đằng Phi sắp bị hành hạ rồi!

    - Giáo quan khẳng định là hành hạ Thiếu gia Đằng gia sẽ rất thoải mái a.

    - Hix Đằng Phi công tử cũng thật là đáng thương . . .

    - Đúng vậy, Công tử Đằng gia vậy mà không có cách nào cảm ứng Đấu Khí. Rất nhiều người đều nói hắn không phải là huyết mạch chân chánh của Đằng gia mà.

    - Xuỵt lời này đừng có nói lung tung. Nếu để người khác nghe thấy thì ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu. Dù sao nhà chúng ta đều là vì Đằng gia làm việc, chăm chú làm tốt việc của mình là được rồi.

    - He he he.

    Một đám thiếu niên mười mấy tuổi cười hì hì mà nhìn cái bóng lưng gầy yếu nhỏ giọng bàn luận.

    Người trung niên được xưng là giáo quan sắc mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi, trong ánh mắt không che dấu khinh thường lạnh giọng nói :

    - Hắc Hổ Quyền của ngươi luyện đến đâu rồi, ta chuẩn bị kiểm tra các ngươi một chút. Đến đây dốc hết toàn bộ sức lực của ngươi đánh ta!"

    - Ha ha ha.

    Một đám thiếu niên phía dưới cười vang, cười đến ngã lăn quay ra đất.

    Trên mặt Đằng Phi hiện ra một vẻ kiên nghị, không có biểu hiện ra bất kỳ một điều gì khác thường mà chỉ khẽ gật đầu một cái. Đi đến trước mặt giáo quan ôm quyền thi lễ.

    Sau đó đứng vững bước chân hơi hơi cúi người triển khai thức mở đầu của Hắc Hổ Quyền. Một đôi con ngươi tinh khiết thanh tịnh không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Phát ra một tiếng hô mãnh liệt, cánh tay phải vung lên lập tức phát lực lại mơ hồ mang theo một chút bén nhọn của tiếng gió, đánh ra một quyền tại ngực quản giáo.

    - Khí thế không tệ nhưng lực lượng. . .

    Giáo quan khẽ lắc đầu mà nói:

    - Thực sự quá kém.

    Thân hình khẽ động, một cánh tay duỗi ra không ai trông thấy động tác của hắn lại tránh được một quyền này của Đằng Phi, đồng thời cái tay kia khoác lên trên bờ vai Đằng Phi nhẹ nhàng chấn động làm thân thể của Đằng Phi không còn sự khống chế mà bay lên trên cao.

    Bịch!

    Bị hất ngã tại trên cát cách xa vài mét cả buổi không có đứng dậy.

    - Giáo quan uy vũ!

    - Giáo quan thật lợi hại!

    - Phi ưng thập tam thức của Giáo quan thật là quá thần kỳ!

    Lúc Đằng Phi bị ném trên mặt cát, tiếng nịnh hót như nước thủy triều dâng lên hướng tới giáo quan. Người giáo quan trung niên trên mặt hiện ra một vẻ nghiêm túc cùng nụ cười thản nhiên nói:

    - Phi ưng thập tam thức thuộc về trung cấp vũ kỹ hiện tại các ngươi vẫn chưa tới thời điểm học nó. Ta chỉ cho các ngươi biết một chút về vũ kỹ cũng không phải là cái gì tồi tệ, chỉ cần khắc khổ tu luyện một ngày nào đó các ngươi . . . Cũng có thể giống như trở thành một cao thủ ta.

    - Giáo quan, bọn chúng ta có hi vọng đánh bại Đấu Khí võ giả hay không?

    Một thiếu niên thân hình cao lớn trong đám người lớn tiếng hỏi.

    Giáo quan trung niên trầm mặc một hồi sau đó nói:

    - Đấu Khí võ giả đều là con cưng của trời mà chúng ta chỉ là một đám người bình thường mà thôi. Nhưng trên đời này tất cả đều là cũng không phải là chỉ có Đấu Khí võ giả, người bình thường có đường đi của người bình thường. Tu luyện vũ kỹ đạt tới trình độ nhất định trong người cũng có thể hình thành một cỗ năng lượng đặc biệt gọi là Chân Khí, có thể làm cho uy lực của chiêu thức mạnh hơn rất nhiều. Võ giả cao cấp hơn có thể đem Chân Khí chuyển hóa thành chân nguyên, lúc chân nguyên đột phá cảnh giới có thể cùng Đấu Khí võ giả đánh một trân rồi.

    Lúc giáo quan trung niên nói ra trong mắt hiện lên một chút ảm đạm. Bọn thiếu niên ngây thơ này làm sao lại biết rõ không thể cảm ứng được Đấu Khí trong thiên địa. Một người bình thường muốn trở thành võ giả cường đại thì khó khăn đến mức nào, đó quả thực chính là một con đường bị bụi gai che kín. Mỗi bước đi đều khó hơn lên trời.

    - Giáo quan vậy ngài hiện tại đạt đến cảnh giới gì rồi?

    Giáo quan trung niên giận tái mặt mà mắng:

    - Tốt rồi bắt đầu luyên tập đi, không nên đuổi theo những thứ quá xa vời. Các ngươi nhớ kỹ không cần nghĩ tới Đấu Khí võ giả, nhưng nếu các ngươi chịu cố gắng Chân Khí võ giả thậm chí Chân Nguyên võ giả các ngươi vẫn có hy vọng đạt được.

    Khi nói xong giáo quan trung niên lại lẩm bẩm một mình:

    - Đúng vậy cố gắng liền có hi vọng, so với không có hi vọng còn tốt hơn nhiều.

    Bên cạnh quản giáo trung niên bắt đầu dạy bảo một đám thiếu niên học Hắc Hổ Quyền, không có ai để ý tới cách đó không xa Đằng Phi vẫn nằm trên mặt cát như trước.

    Cho dù hắn là công tử Đằng gia cũng không nói lên được điều gì cả. Một người "Đấu võ song phế" mà thôi, trên con đường võ đạo sẽ không có bất cứ thành tựu nào dường như đã được định trước.

    Không có ai sẽ thông cảm với kẻ yếu!

    Tại bọn nhỏ nhìn ra quản giáo lấy việc hành hạ công tử Đằng gia chẳng qua chỉ là một việc vui mà thôi. Vào khoảng thời gian mà vị trung niên này chuẩn bị nên làm giáo quan giáo quan thì vẫn còn rất nghiêm túc.

    Đúng vậy, mọi người không tệ chẳng qua là chướng mắt với cái "Đấu võ song phế" này của Đằng gia mà thôi.

    Vì sợ bọn nhỏ lúc tập luyện bị thương nên nền cát của Diễn Võ Trường tương đối mềm mại. Nhưng Đằng phi bị ném một cái ra xa như thế mặc dù không có bị thương nhưng cảm giác cũng tuyệt đối là không có dễ chịu chút nào cả.

    Đằng Phi nằm trên mặt cát nhìn lên mấy đám mây đang bay qua trên bầu trời, trong con mắt thanh tịnh đều tràn ngập vẻ ảm đạm cùng mất mát.

    Cái Diễn Võ Trường này thuộc về tất cả sở hữu đều thuộc về Đằng gia, trên thị trấn này Đằng gia là gia tộc cường đại nhất. Người bình thường của Đằng Gia Trấn phần lớn đều làm việc cho Đằng gia.

    Đám thiếu niên trên Diễn Võ Trường này đều là người trong gia tộc của Đằng gia, có một ít chi bên cùng con em của quản sự. Tương lai không xa bọn chúng sẽ trở thành lực lượng trung kiên của Đằng gia, đối với đám thiếu niên này, mục tiêu cuộc sống của bọn chúng là không ngừng thông qua cố gắng để sau này được sự tán thành của gia tộc mà quản lý một phương, trở thành người trên người.

    Đằng Phi biết rõ giáo quan không thích mình, không nói đến thân thể không có cảm ứng được Đấu Khí mà thân thể cũng không biết vì nguyên nhân gì lại rất gầy yếu đáng thương. So sức lực thì chỉ cần tùy tiện lấy một người cùng lứa tuổi hoặc nhỏ hơn một hai tuổi cũng có thể dễ dàng đánh thắng hắn.

    Đó không phải là Đằng Phi không đủ cố gắng, trái lại cho dù Đằng gia trọng điểm bồi dưỡng đám đệ tử có thể cảm ứng được Đấu Khí kia thì cũng chẳng có mấy người có thể chịu khổ cực hơn được Đằng Phi cả.

    Có thể nói Đằng Phi là người thức dậy sớm nhất rồi đi ngủ muộn nhất so với toàn bộ Đằng gia.

    Hàng ngày khi trời chưa sáng Đằng Phi đều cột lên người bao cát 30 cân rồi chạy suốt năm vòng vòng quanh Diễn Võ Trường.

    Đối với giáo quan đưa ra bất luận điều gì của quá trình luyện tập Đằng Phi đều hoàn thành một cách cẩn thận và tỉ mỉ . Đến buổi tối vẫn còn lấy các loại sách vở đọc và học tập tri thức.

    Có thể hết lần này tới lần khác bằng mọi cách rèn luyện thì thân thể của hắn không có chút tiến bộ nào cả, vào thời điểm trước kia thì giáo quan vẫn là rất yêu thích hắn đấy nhưng thời gian dần dần trôi qua lại thất vọng với hắn, đến tận bây giờ thì chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

    Một người đã được xác nhận là phế vật thì còn ai nguyện ý đi quan tâm nữa đây?

    Đằng Phi hoạt động vài cái làm thân thể đau buốt rồi chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua bên kia đang luyện tập với khí thế ngất trời, hắn phủi phủi bụi bậm trên người khập khiễng hướng phía bên ngoài Diễn Võ Trường mà đi.

    Từ đầu đến cuối giáo quan trung niên cùng đám thiếu niên kia không có bất kỳ người nào quay đầu nhìn Đằng Phi một cái. Bản thân Đằng Phi đối với nơi đây thuộc về hai thế giới khác biệt, dám thiếu niên này cho tới bây giờ không có ai đem Đằng Phi trở thành đồng bạn của bọn hắn cả.

    Thân ảnh gầy yếu đơn bạc của Đằng Phi biến mất ở ngoài Diễn Võ Trường, giáo quan trung niên mới thở ra một tiếng thở dài rồi thầm nghĩ:

    - Cần gì phải như vậy? Một thân phận công tử tôn quý không thể tu luyện thì đi buôn bán, chăm chỉ đọc sách làm quan cũng được mà . . .

    Bằng vào thế lực của Đằng gia cùng phụ thân hắn vì Đằng gia lập nhiều công lao hiển hách, cuộc sống của hắn cũng sẽ rất hạnh phúc mà, hà tất phải kiên trì đi trên con đường này? Thật sự không hiểu nổi thiếu niên này trong lòng nghĩ gì, ta dùng mọi cách làm nhục nhưng vẫn kiên trì như cũ. Đây không phải là tự chịu khổ sao?

    Trong lòng giáo quan trung niên suy nghĩ rồi quát lớn vài tiếng với mấy thanh niên đang không chăm chú luyện tập, xem ra : “Tìm cơ hội cùng gia chủ lão gia tử nói chuyện mới được, để cho Đằng Phi không tu luyện vũ kỹ nữa. Nghe nói trên phương diện văn thư thì đứa nhỏ này cũng hơn người, đi buôn bán so với đi trên con đường võ giả không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần a. . .”

    Thời gian dần qua Đằng Phi đến cửa ra vào Tàng Thư Quán của gia tộc, lão giả canh cổng chính là thế hệ cùng thời với ông nội của Đằng Phi. Suốt ngày ngủ gà ngủ gật dưới nắng mặt trời ngay của vào Tàng Thư Quán, giống như vĩnh viễn đều nằm bất tỉnh một chỗ vậy.

    Trông thấy Đằng Phi, lão giả hé hờ mắt rồi phẩy tay ý bảo Đằng Phi muốn làm gì thì làm.

    Đằng Phi cung kính thi lễ với lão giả rồi cất bước đi vào Tàng Thư Các, nếu không phải là con cháu Đằng gia thì cũng không được phép tùy ý đi vào đây. Tuy Đằng Phi không thể tu luyện nhưng cũng không vì vậy mà các loại đãi ngộ của hắn bị hạn chế. Bên trong Tàng Thư Quán có rất nhiều điển tịch cùng sách vở mà ở bên ngoài căn bản không thể tìm thấy được.

    Ở bên trong Tàng Thư Quán vắng tanh, bây giờ là buổi trưa, đa số đệ tử trong gia tộc đều đang tu luyện nên có rất ít người đi vào chỗ này. Nên hằng ngày Đằng Phi đều dành nhiều thời gian tại đây để tránh gặp mặt các huynh đệ

    Tuy hắn không để ý đến việc mọi người chế giễu nhưng hắn lại không chịu được những ánh mắt thương hại nhìn mình.

    Có lẽ ta không thể tu luyện. Nhưng ta . . . Không phải phế vật!
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 2: Ta Không Phải Phế Vật!



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Không giống như ngày thường là trực tiếp xem bách khoa toàn thư về thực vật hoặc bách khoa toàn thư về ma thú, hôm nay Đằng Phi đi thẳng đến chỗ để kỳ văn dị sự.

    Chỗ đó có hơn một nửa là do một số người mạo hiểm đã tự tay ghi lại. Trong đó ghi chép lại tất cả kinh nghiệm mà bọn họ đã trải qua và những tin tức về ngũ đại cấm địa của Thanh Nguyên Châu.

    Giống như việc quen dễ làm, trên giá sách Đằng Phi rút ra một quyển có tựa đề 'Mang Nãng Sơn Chí' rồi tùy tiện ngồi đọc ngay ở trên mặt đất.

    Mang Nãng Sơn Chí không giống như những bản chép tay của những người mạo hiểm ghi lại. Nó là do tổ tiên của Đằng gia qua rất nhiều lần tiến vào Mang Nãng Sơn cộng với những ghi chép của các cường giả khác mà biên soạn thành một quyển sách. Trong quển sách này ghi lại hơn một nghìn ba trăm loại dược liệu, hơn bẩy trăm loại ma thú. Đối với những sách vở nói về Mang Nãng Sơn trên thị trường thì có rất ít sách có thể đầy đủ được hơn quyển Mang Nãng Sơn Chí này.

    Với trí nhớ lần trước hắn nhanh chóng đem Mang Nãng Sơn Chí lật đến một tờ ở giữa của quển sách, thấy một bức tranh minh họa vẽ về một cái Huyết Sắc Cự Mãng. Trên đầu cự mãng có hai cái sừng, vì quyển sách đã cũ nát trông cái sừng lại giống như một cành khô đầy chạc cây lởm chởm, nhìn thoáng qua trông cực kỳ dữ tợn khủng bố!

    Ma thú Xích Huyết Giao bát giai cao cấp, truyền thuyết kể lại Huyết Mãng sau mấy trăm năm tu luyện tiến hóa thành công sẽ biến thành Giao Long. Là một trong đám ma thú cao cấp nhất trong dãy núi Mang Nãng Sơn.

    Đằng Phi nhìn Mang Nãng Sơn Chí giới thiệu về Xích Huyết Giao trong nội tâm liền suy đoán: “Vùng đỏ tươi trên bầu trời lúc chạng vạng tối kia, có hay không chính là do Xích Huyết Giao chiến đâu gây ra nhỉ? Cũng không biết người nào lại có thể chiến đấu cùng Xích Huyết Giao? Thực sự làm người khác tò mò.

    Hay là do hai cái ma thú vì tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt bảo vật . . . mà chiến đấu?

    Trong mắt Đằng Phi lộ ra một chút thẫn thờ, vẻ mặt buồn bã rồi lắc đầu. Đem sách khép lại để về chỗ cũ rồi đi sang giá sách bên cạnh lấy ra một quyển bách khoa toàn thư về 'Dược liệu Đại lục' xem tiếp.

    Thời gian chậm rãi trôi qua thậm chí Đằng Phi quên cả ăn cơm trưa, đến tận buổi chiều mới cảm giác được có chút đói bụng. Liền đứng dậy vươn vai làm thân thể đỡ mệt mỏi rồi đi tìm đồ ăn.

    Bên ngoài có một thiếu niên chạy vào rất nhanh, dáng người thiếu niên to lớn vẻ mặt cao ngạo, khi trông thấy Đằng Phi trong mắt chợt lóe lên một chút khinh thường, ngửa mặt liền nói:

    - Ta đoán không sai là ngươi đang ở chỗ này, gia gia bảo ta đến tìm ngươi nói với ngươi đi qua chỗ gia gia có việc.

    - Ừ ta đã biết, cám ơn.

    Giống như không có để thiếu niên ánh mắt khinh thường của thiếu niên cao ngạo trước mắt, Đằng Phi nghiêm túc cảm ơn sau đó đem quyển sách để lại giá sách một cách nhẹ nhàng.

    Thiếu niên cao ngạo đột nhiên hỏi:

    - Nghe nói ngươi buổi trưa lại bị Lý Mục giáo quan trừng phạt hả?

    Cũng không đợi Đằng Phi trả lời liền cười lạnh nói tiếp:

    - Đằng Phi, không phải ta đã nói với ngươi, không cách nào cảm ứng được Đấu Khí thân thể ngươi cũng không cho phép ngươi tu luyện vũ kỹ thì vì cớ gì tự mình chuốc lấy cực khổ? Lý Mục giáo quan kia cũng thật sự là quá đáng, cho dù ngươi là phế vật nhưng cũng là chuyện của Đằng gia. Hắn là một cái người ngoài lại dám làm nhục ngươi, nếu không phải gia gia nghiêm cấm chúng ta tìm đến hắn gây phiền phức thì ta đã đánh cho hắn một trận rồi.

    Nghe được hai chữ phế vật, khóe miệng Đằng Phi có chút giựt giựt, ngẩng đầu chăm chú nhìn thiếu niên cao ngạo nói:

    - Đằng Lôi, ta không phải phế vật.

    - Được rồi được rồi. . . Ngươi không phải. . . là ta nói sai, thôi đi đi gia gia còn đang chờ ngươi!

    Nói xong, Đằng Lôi hung hăng đi lên phía trước, ra khỏi Tàng Thư Quán rồi nói vọng lại:

    - Có thể nói với tài văn ngươi còn có thể cho gia tộc kiếm được ít tiền, ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện ở Thanh Nguyên Châu tương lai có thể làm quan văn lấy được vợ đẹp, còn có thể vì gia tộc cống hiến một chút còn không tốt hơn bây giờ sao?

    Đáp lại lời hắn là một khoảng dài trầm mặc của Đằng Phi.

    Đằng Lôi bĩu môi bất mãn thầm nghĩ trong lòng: "Có lòng chỉ bảo ngươi ngươi lại không biết ơn, một cái phế vật mà hết lần này tới lần khác muốn trở thành cường giả, cường giả chẳng nhẽ lại là loại người như ngươi có thể đạt được hay sao?"

    Đằng Lôi dẫn Đằng Phi tới cổng đình viện của gia chủ rồi đứng đấy mặc kệ Đằng Phi bước vào một mình. Hắn không thích người đệ đệ này của Tam thúc, rõ ràng là một phế vật mà vẫn còn thanh cao, nhìn tất cả mọi việc xung quanh một cách nhạt nhẽo. Nhớ tới giương mặt không biểu tình của Đằng Phi, Đằng Lôi cũng cảm thấy ngán đến tận cổ.

    Quay đầu lại nhìn thấy Đằng Phi đi vào bên trong Đằng Lôi khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, nghe nói gia gia đã đồng ý đề nghị của giáo quan Lý Mục, không để cho Đằng Phi tu luyện vũ kỹ nữa. Loại người vô dụng này có lẽ cứ ở trong nhà là tốt rồi ngàn vạn đừng có đi ra ngoài làm cho Đằng gia mất mặt.

    - Lần trước lũ Thác Bạt Gia khốn khiếp còn lấy Đằng Phi ra để cười nhạo chúng ta, trong gia tộc thật sự là lại có một cái đồ vô dụng như vậy thì ở bên ngoài đều không ngẩng đầu lên được. Bất quá sớm muộn gì cũng phải trả lại lũ Thác Bạt Gia lũ khốn kiếp món nợ này. Chờ đấy cho ta, Đằng Lôi gia gia ngươi sớm muộn gì cũng đột phá đến cấp hai sẽ đánh cho các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

    Đằng Lôi lèm bèm một chút rồi dần dần đi xa.

    - Gia gia, Đằng Phi xin cầu kiến.

    Đằng Phi đứng ở ngoài cửa phòng cung kính nói.

    - Vào đi.

    Bên trong truyền đến một âm thanh già nua nhưng rất to và uy nghiêm.

    Đằng Phi đẩy cửa phòng ra liền thấy được trong phòng có một phong cách cổ xưa bài trí rất đơn giản, một hàng giá sách cực lớn dựa vào tường, phía trên bày đầy các loại sách vở. Trước bức tranh chữ cực lớn sau cái bàn có một ông già lão giả râu tóc bạc trắng, tinh thần rất tốt, hai mắt như điện lộ ra một vẻ uy thế.

    Đúng là người nắm giữ Đằng gia, gia chủ Đằng Văn Hiên!

    Tứ giai thất cấp Đại Đấu Sư cường đại, ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh Đằng Gia Trấn, thanh danh hiển hách.

    Trông thấy Đằng Phi đến, trong mắt Đằng Văn Hiên hiện lên một vẻ đau thương cùng chua xót. Phụ thân Đằng Phi là Đằng Vân Chí, Đằng Vân Chí là người có thiên phú lớn nhất trong gia tộc. Thanh niên đã là Đấu Khí võ giả, làm người trượng nghĩa, đầu óc thông minh rất có hi vọng thay thế hắn trở thành gia chủ Đằng gia đời tiếp theo, dẫn dắt Đằng gia phát triển rực rỡ hơn nữa, đáng tiếc. . .

    - Tiểu Phi, ngươi biết tại sao gia gia gọi ngươi tới đây không?

    Đằng Văn Hiên nhìn Đằng Phi rồi hỏi một cách ấm áp.

    - Gia gia, con không biết.

    Đằng Phi đứng ở nơi đó ánh mắt thanh tịnh làm cho trong nội tâm Đằng Văn Hiên quặn đau một hồi.

    Giống hắn nhiều quá. . .! Mà bên ngoài lại có người truyền những lời ác độc Phi Nhi không phải là huyết mạch của Đằng gia. Gương mặt này của Phi Nhi cùng Vân Chí lúc tuổi còn trẻ giống nhau như đúc! Nếu có người dám ở trước mặt ta nói những lời như vậy ta nhất định không tha cho hắn.

    Nghĩ đến nhi tử đã chết, lời nói của Đằng Văn Hiên lại càng trở nên ấm áp:

    - Tiểu Phi chuyện của ngươi gia gia cũng biết rồi, Lý Mục giáo quan vừa đến tìm gia gia, hắn hi vọng ngươi có thể từ trong hai con đường đọc sách làm quan cùng kinh doanh buôn bán tuyển chọn lấy một cái, gia gia không muốn ép buộc ngươi, muốn biết ý nghĩ của ngươi.

    - Gia gia, hai con đường này con đều không muốn cái nào cả.

    Đằng Phi ngẩng mặt lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định vô cùng:

    - Con chỉ muốn . . . Trở thành cường giả!

    Đằng Văn Hiên thở dài một tiếng, hắn cũng đã biết kết quả sẽ là như vậy, đứa nhỏ này ngoại trừ không thể cảm ứng Đấu Khí cùng thân thể bên ngoài gầy yếu nhưng tính cách lại giống cha hắn như đúc.

    Bề ngoài tao nhã lại cất dấu một trái tim kiên định!

    Cái tính cách ưu tú này tạo cho Vân Chí thành tựu đồng thời cũng làm hại hắn. . .! Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao mình lại có thể tiếp tục trơ mắt nhìn xuống cái huyết mạch duy nhất này của Vân Chí, đi trên con đường của cha hắn một lần nữa? Huống chi đứa nhỏ này. . . Nó, với cái thể chất thân thể như củi mục thì làm sao có thể tu luyện. . .

    Trong lòng Đằng Văn Hiên dâng lên rất nhiều cảm xúc, nói khẽ:

    - Tiểu Phi, gia gia quyết định ba tháng sau khi Thanh Nguyên Thư Viện nhập học, ngươi sẽ đi đọc sách!

    - Gia gia, người vừa nói không ép buộc con mà.

    Trên mặt Đằng Phi mang theo một chút ngây thơ cùng bướng bỉnh đáp lời.

    - Thân thể của ngươi đã định trước không thể đi trên con đường võ đạo, gia gia hiểu rõ trong lòng con đang suy nghĩ gì, cũng biết con đang oán trách gia gia không để cho con vì cha con báo thù. Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con cũng không hiểu, trên đời này có một số việc tuyệt không phải khi con có được thực lực cường đại là có thể giải quyết được.

    Trong giọng nói Đằng Văn Hiên tràn ngập bất đắc dĩ.

    - Gia gia, con không có oán trách người đâu, nhưng mà cha con chết nơi đất khách quê người, cái chết còn không có rõ ràng. Trong nội tâm của con mỗi lần nhớ tới đều giống như dùng dao cắt vậy.

    Nói cho cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, Đằng Phi nói đến lúc này, vành mắt đỏ ửng, thanh âm cũng mang theo vài phần run rẩy:

    - Gia gia cũng không cần dấu diếm con, đọc sách tuy có thể làm quan, thậm chí có thể làm quan lớn. Nhưng ở cái Thanh Nguyên Châu này, thậm chí toàn bộ quan văn của Chân Vũ Hoàng Triều có cái nào dám nói mình thế lực cường đại? Triều chính chẳng phải cũng bị quân nhân cầm giữ trên tay? Con biết rõ thời đại này vũ lực là đỉnh cao nhất, con. . . con không muốn đi thư viện.

    Đằng Văn Hiên hơi hơi nhắm lại đôi mắt, hắn không muốn lại để cho hài tử chứng kiến nước mắt hiện ra trên mặt mình. Hắn có nói sai sao? Tri Phủ của Thanh Nguyên Châu, quan lớn? Có thể thấy được mình còn không phải khách khí, không dám có bất kỳ dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến. Còn không phải bởi vì chính mình là một Đại Đấu Sư tứ giai sao?

    Có thể đây không phải là lý do Đằng Phi cự tuyệt đọc sách. Đằng Văn Hiên hiểu rất rõ đứa nhỏ bướng bỉnh này, trong nội tâm điều muốn làm nhất chính là điều tra rõ cái chết của cha hắn, vì cha hắn báo thù.

    Chính bản thân mình lại làm sao không muốn cơ chứ? Nhưng hiện tại trên tay mình còn có cả gia tộc . . . nên không thể xử lý theo cảm tính được. Sự kiên năm đó được phơi bày ra thiếu chút nữa làm cả gia tộc bị chôn vùi theo, thì làm sao hắn dám tiếp tục truy xét tiếp được nữa?

    Bản thân đứa nhỏ là một cái "Đấu võ song phế" như vậy thì càng không thể nghi ngờ là chỉ tự tìm đường chết.

    - Được rồi.

    Trong nội tâm Đằng Văn Hiên sôi trào, sắc mặt trở lên nghiêm túc mà nhìn Đằng Phi trầm giọng nói :

    - Chuyện này ta đã quyết định ngươi phải nghe lời. Ba tháng nữa sẽ đưa ngươi đến Thanh Nguyên Thư Viện!

    - Gia gia!

    - Ra ngoài đi.

    Đằng Phi ngang bướng mín môi mà nhìn ông già sau cái bàn. Nhưng Đằng Văn Hiên lại đem ánh mắt chuyển sang chỗ khác không có nhìn hắn rồi phất phất tay lần nữa :

    - Đi đi!

    Trong ngực Đằng Phi phập phồng dữ dội một lúc rồi thở dài một cái, đứng nhìn về phía gia gia thi lễ rồi quay người dời đi.

    Đằng Văn Hiên theo hướng cửa phòng nhìn cái bóng lưng gầy yếu kia đi ra mà khóe mi nhịn không được tuôn ra hai hàng nước mắt :

    - Phi Nhi à sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ được gia gia, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi!

    - Hehe, ngươi đã biết gì chưa? Gia chủ đã ra lệnh cấm Đằng Phi tập võ và muốn đưa hắn đến Thanh Nguyên Thư Viện nữa.

    - Cái này thật tốt, mặc dù hắn là huynh đệ của chúng ta. Nhưng nếu hắn còn ở Đằng gia thì các gia tộc khác sẽ cười nhạo làm chúng ta không ngẩng đầu lên được.

    - Đúng vậy! Hy vọng hắn có thể chuyên tâm đọc sách để sau này làm quan, tốt xấu gì thì cũng coi như có một chút tương lai.

    Một đám đệ tử Đằng gia tụ họp cùng một chỗ mà bàn về chuyện của Đằng Phi sắp phải đi học tại Thanh Nguyên Thư Viện. Đối với bọn họ thì Đằng Phi chẳng qua chỉ là một phế vật của Đằng gia, ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi. Đi ra ngoài học tập coi như là phế vật có thể đem sử dụng được.

    Chẳng qua là gia quy của Đằng gia nghiêm khắc, cộng với uy danh phụ thân Đằng Phi là Đằng Vân Chí nắm đó ( mặc dù đã chết). Nhưng vẫn như trước ở toàn bộ Đằng gia có tiếng tăm cực lớn.

    Cho nên cho dù những người này lén lút nói chuyện cũng sẽ không dám nói những lời quá đáng. Còn trong lòng nghĩ thế nào thì những kẻ khác đều không thể biết được.

    Đằng Phi có chút thất hồn lạc phách mà đi ra khỏi Đằng gia, men theo đường đá xanh ra khỏi Đằng Gia Trấn với vẻ mặt chán nản.

    Đằng Phi biết rõ ông nội với tư cách là gia chủ từ trước đến nay một lời khó đổi. Nếu đã làm ra quyết định thì sẽ không thể sửa đổi, thế nhưng đi học chữ là chuyện mà Đằng Phi thật sự không muốn làm.

    Thân là đệ tử Đằng gia thuở nhỏ Đằng Phi đều học thuộc lòng các loại thi thư. Đừng nhìn hắn trẻ con mà nhầm tưởng, kiến thức hắn rất rộng nếu đến một cái thư viện bình thường thì hắn có thể làm được một cái thầy giáo rồi.

    Tại sao lai như thế này? Vì sao hết lần này tới lần khác ta không thể cảm ứng được sự tồn tại của Đấu Khí?

    Đi ra khỏi thôn trấn Đằng Phi hướng phía tây mà đi. Đằng Gia Trấn xung quanh mấy trăm dặm đều là bình nguyên đất đai màu mỡ, thỉnh thoảng lại có một ngọn núi nhỏ xuất hiện.

    Phía tây thôn trấn có một con sông lớn, con sông này được gọi là Mang Nãng Hà. Mang Nãng Hà chính là bắt nguồn từ trong khu vực của ma thú hoành hành Mang Nãng Quần Sơn mà chảy ra.

    Đằng Phi đi đến một vách núi cao hơn ba mươi trượng, phía dưới chính là Mang Nãng Hà. Mỗi khi Đằng Phi tâm tình không tốt thì lại tới chỗ này ngồi yên lặng một mình rồi nhìn về phía Mang Nãng Quần Sơn thờ thẫn.

    Nhưng hôm nay, sự oán hận đã đè nén trong nội tâm nhiều năm qua đã dồn nén đến mức độ làm Đằng Phi khó thở, thậm chí Đằng Phi có cảm giác như bị đè nén đến mức không đứng thẳng lên được.

    Đứng ở trên vách núi nhịn không được, dùng hết tất cả sức lực mà giận dữ hét lớn :

    - Ta! Không! Cam! Tâm!
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 3: Người Con Gái Áo Trắng



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Thiếu niên phẫn nộ gào thét đến khản cả giọng, thanh âm vang vọng trong trời đất mênh mông hòa quyện vào dòng Mang Nãng Hà đang cuồn cuộn chảy. Dãy núi Mang Nãng Sơn ngàn dặm phương xa rộng lớn mênh mông, với vô số câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm đã tạo nên cho nó có được một tấm màng che thần bí, làm cho người ta không dám tùy tiện mà tiến vào khu vực cấm địa này.

    Lý do mà Đằng Gia Trấn có thể sầm uất, Đằng gia có thể cường đại như bây giờ nguyên nhân cũng chính là bởi vì nơi đây, là nơi cuối cùng có thể cung cấp vật dụng cho mọi người tiến vào dãy núi Mang Nãng Sơn.

    Từ trước đến nay Đằng gia kinh doanh vũ khí cùng đan dược có tiếng là phẩm chất tốt nên đám người mạo hiểm rất ưa chuộng, danh tiếng cũng không chỉ có dừng lại Đằng Gia Trấn này mà sản nghiệp của Đằng gia còn có ở những địa phương khác, phân bố trên toàn bộ Thanh Nguyên Châu và ở các châu phủ khác của Chân Vũ Hoàng Triều, đi đến nơi đâu cũng đều có cửa hiệu buôn bán của Đằng gia.

    Bên cạnh nền kinh tế vững vàng đó thì đấu kỹ gia truyền của Đằng gia, Đại Đấu Sư cấp cùng đấu kỹ sơ cấp Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng cũng đủ để chấn áp rất nhiều cường đạo nhòm ngó tài sản Đằng gia. Thời đại nào của Đằng gia cũng đều có được những đệ tử thiên phú vô cùng tốt, trưởng thành sẽ là võ giả đấu khí cường đại.

    Điều làm cho người Đằng gia cảm thấy tự hào nhất chính là mở được một con đường buôn bán. Con đường này chạy xuyên qua dãy núi Mang Nãng Sơn vượt qua hải dương vô tận đến Tây Thùy xa xôi, cách nơi này cả ngàn vạn dặm.

    Con đường này do cha của Đằng Phi là Đằng Vân Chí dẫn đầu đoàn người mà tìm ra được. Hơn nữa lại thành công đứng vững rồi lập ra một cái chi nhánh rất phát triển của Đằng gia tại Tây Thùy.

    Nếu như Đằng Vân Chí còn sống thì Đằng gia khẳng định so với trước kia lại càng thêm huy hoàng.

    - Trong cơ thể của ta không có đấu tuyền, không cách nào cảm ứng được đấu khí. Thân thể ta trời sinh gầy yếu, dù có luyện tập thế nào đi chăng nữa đều không có hiệu quả. . .Cha! Tại vì sao . . .? Tại vì sao chứ? Ta không muốn bị người đời gọi ta là phế vật. . . Ta không muốn. Vì nguyên cớ gì cha lại còn cố ý lưu lại thứ này cho ta, ta chỉ có thể nhìn mà không thể tu luyện. . . Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng nhẽ chỉ có thể làm như lời cha nói, nếu ta không dùng được thì truyền lại cho hậu nhân sao? Thế nhưng mà. . . Ta không cam lòng. . .!

    Đằng Phi trút giận mà gào thét vào dòng nước Mang Nãng Hà chảy qua, cặp mắt trong veo của hắn đã ướt nhèm vì nước mắt. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhìn đến bãi sông phía dưới.

    - Ồ? Đó là cái gì thế?

    Hai đầu lông mày nhăn lại, Đằng Phi nhìn xuống bãi sông nói khẽ.

    - Làm sao lại giống người thế nhỉ?

    Sao lại có người nghĩ quẩn như vậy mà chạy ra đây tự sát chứ? Đằng Phi không cho rằng chỗ này lại có người muốn đến bơi lội. Bởi vì khu vực bờ sông này không phải là cây cối tươi tốt mà chính là vách núi dựng đứng, muốn xuống được bên dưới thì phải tốn không ít sức lực. Nếu muốn bơi lội phải đi xuống dưới hạ lưu có địa hình bằng phẳng còn ở chỗ này nước sông chảy xiết, ngoại trừ Đằng Phi thì ngày bình thường cũng chẳng có ai sẽ đến cái chỗ này cả.

    Ở vào khoảng cách xa như vậy cũng không thấy rõ được người kia là nam hay là nữ, chỉ biết là nằm ở bãi sông với quần áo màu trắng, cũng không biết là sống hay đã chết.

    Đằng Phi do dự một chút rồi quyết định đến xem một chút. Tính cách thiếu niên một phần là hiếu kỳ nhưng một phần bên cạnh đó cũng còn là không muốn thấy chết mà không cứu.

    Nếu là người bình thường ở nơi này thì chắc chắn sẽ không thể tìm được đường xuống phía dưới. Đứng ở vách núi cao hơn ba mươi mét mà nhìn xuống chỉ sợ là sẽ hoa mắt tróng mặt chứ đừng nói chi là trèo xuống. Ngoại trừ Đằng Phi hầu như chẳng có ai có hứng thú với nơi này.

    Đằng Phi chạy lên phía trước một đoạn, tìm được một chỗ có độ dốc không lớn lắm. Thân thể vô cùng linh hoạt leo theo vách núi đi xuống, nếu có người khác trông thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc vì Đằng Phi hàng ngày đều bị mọi người coi là phế vật vậy mà lại có thân thể linh hoạt như vậy.

    Xuống đến dưới vách núi lại phải đối mặt với một đoạn đường dài hơn 10 mét rộng không đến 30 cm, Đằng Phi cẩn thận từng li từng tí đi qua vì phía bên dưới đoạn đường này chính là dòng nước Mang Nãng Hà đang gào thét chảy qua, sâu không thấy đáy.

    Vượt qua tất cả, Đằng Phi liền lau mồ hôi trên trán thở dốc một hồi lẩm bẩm nói: "Thân thủ linh hoạt thì làm được cái gì? Nếu là Đằng Lôi khẳng định mặt không đổi sắc cũng không phải thở dốc như mình, đấu khí võ giả, đúng là làm cho người ta thèm muốn. . .!"

    Vừa lẩm bẩm chân vừa chạy, xuyên qua khu vực bụi cây rậm rạp, hướng phía bên kia bãi sông mà đến.

    Khu vực bãi sông này chỉ có diện tích vài chục mét, là một khoảng cát mịn. Nếu không phải như thế thì Đằng Phi lúc đứng ở trên kia căn bản cũng không nhìn được chỗ này, càng không thể biết rằng nơi này lại có người đang nằm ở đó.

    Gạt bỏ mấy nhánh cây cuối cùng cản trở trước mặt nhìn xuống quần áo bị cào rách nát, với vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, Đằng Phi rốt cuộc không nhịn được nữa mà lộ ra một nụ cười khổ. Chính mình nhất thời tò mò mà kết quả làm hỏng hết cả bộ đồ.

    Hơi lắc đầu rồi nhìn phía bãi sông, Đằng Phi lập tức lấy làm kinh hãi vì trên bãi sông thứ nằm sấp kia chính là một người con gái.

    Mái tóc rất dài che kín bờ vai cùng nền cát trên bãi sông, không có một cử động.

    Mặc dù chưa từng giết người nhưng Đằng Phi đã thấy qua người chết, đây không phải là nguyên nhân hắn giật mình mà Đằng Phi giật mình là trên người con gái áo trắng này bị một viết máu rất lớn nhuộm đỏ.

    Tuy vết máu đã khô và dính lại trên quần áo biến thành cục máu màu đen, dưới thân người con gái cũng có rất nhiều vết máu làm cho một đám cát vàng xung quanh đều bị nhuộm đỏ.

    Lúc còn ở bên trên căn bản cũng không có trông thấy được những điều này.

    Rõ ràng là người con gái này bị thương nặng.

    Bước chân Đằng Phi có chút hơi ngập ngừng, hàng năm đều có rất nhiều võ giả mạo hiểm tiến vào Mang Nãng Sơn trong số đó cũng có không ít phái nữ, sau khi những người này đi vào trong cũng có rất nhiều người bị ở lại nơi đó mà không ra được.

    Chẳng nhẽ người con gái này cũng là . . . người tham gia mạo hiểm vào trong Mang Nãng Quần Sơn? Đằng Phi có chút do dự, ngộ nhỡ người con gái này là người mạo hiểm thì nàng bị thương do đâu? Nàng có đồng bạn hay không? Chẳng may xung quanh chỗ này lại chui ra một con ma thú, nhe răng dính máu mà chờ đợi cắn mình?

    Cũng không thể trách hắn nghĩ ngợi lung tung, kiến thức của hắn mặc dù học sâu biết rộng, quy cho cùng thì hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi.

    Cho dù người kia sống hay chết, nhưng đã đi đến chỗ này rồi thì cũng không có lý do để mà quay trở lại. Thấy chết mà không cứu hoặc là cứ vất bỏ đối phương ở nơi hoang dã này cũng không được tốt cho lắm.

    Không biết có phải ảo giác hay không, Đằng Phi chợt cảm giác được người con gái áo trắng kia hình như khẽ động đậy.

    Còn chưa có chết ?

    Đằng Phi chầm chậm tiến lên phía trước, dùng mũi chân đụng nhẹ vào người con gái một chút. Vì hắn sợ nếu ngồi xuống mà người con gái này đang giả bộ bị thương sẽ làm gì hắn thì sao.

    - Ưmm.

    Bỗng nhiên người con gái rên rỉ một âm thanh khe khẽ, âm thanh tràn ngập thống khổ, muốn ngượng người một chút mà không có cách nào làm được cả.

    Quả nhiên là người con gái này bị thương nặng, rốt cục Đằng Phi đã xác định được người này hiện tại không có mang đến cho hắn nguy hiểm. Nhẹ nhàng lật người con gái lại, một gương mặt rất xinh đẹp trẻ trung đập ngay vào mắt Đằng Phi. Khuôn mặt như vẽ, cái mũi cao nhỏ với đôi môi anh đào, nhưng mà gương mặt yếu ớt vô cùng, hai mắt nhắm chặt cùng hàng lông mi thật dài đột nhiên khẽ nhăn một chút.

    Đằng gia cũng có rất nhiều mỹ nữ nhưng Đằng Phi chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào xinh đẹp như vây, cho nên khi thấy được dung mạo của người con gái này làm cho hắn thất thần hồi lâu.

    - A. . . Thật sự là thất lễ. Phục hồi lại tinh thần, Đằng Phi lầm bầm tự trách mình một câu, sau đó kiểm tra tình trạng vết thương của người con gái. Nhưng mà vừa muốn chạm vào lại bắt đầu do dự.

    Nam nữ thụ thụ bất thân, người này lại đẹp như thế, giơ tay lên rồi mà Đằng Phi căn bản cũng không biết nên đặt xuống chỗ nào. Giây lát trôi qua Đằng Phi lại nhìn được trên mặt người này hiện lên một đám đỏ ửng, trong bụng nghĩ thầm: "Nàng chẳng qua là bị thương quá nặng nhưng cũng không phải là không biết gì."

    Ta nên làm cái gì bây giờ?
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 4: Đằng Thị Sinh Cơ Tán



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Mang người này về nhà? Đằng Phi lắc đầu thở dài, thứ nhất mang một người không rõ lai lịch về gia tộc đã là điều không được, thứ hai với thân thể yếu ớt như hắn thì căn bản cũng không mang theo người này đi được.

    Lúc này đôi mắt của người con gái nhíu chặt, giống như là đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Đằng Phi đưa tay lên đặt trên trán của nàng, cảm giác được rằng cơ thể nàng rất nóng.

    "Không tốt! Không biết nàng đã nằm bao lâu ở chỗ này, bề mặt bãi cát thì rất nóng nhưng bên dưới lại có rất nhiều hơi nước. Nằm ở chỗ này một thời gian quá dài thì đến một người bình thường cũng tạch chứ đừng nói là người con gái này trong người đang bị thương nặng."

    Nghĩ đến người con gái này bị nước sông cuốn trôi đến đây, Đằng Phi nhịn không được mà nhìn nữ nhân này với vẻ mặt tràn ngập kính phục, trong nội tâm thầm nghĩ : "Thật sự là quá thần kỳ! Không biết nàng bị nước cuốn trôi bao xa cũng không biết nàng nằm ở bãi sông này bao lâu, chỉ cần nhìn cái màu đỏ sậm trên bãi cát có thể thấy thời gian cũng không phải là ngắn, ít nhất phải hơn nửa ngày rồi, thế mà nàng vẫn còn sống được thì đúng là một điều thần kỳ."

    Mặc dù trong lòng còn đang suy nghĩ nhưng Đằng Phi cũng móc từ trong túi ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa loại thuốc chữa thương tốt nhất của Đằng gia. Đổ ra một hạt, suy nghĩ một chút lại đổ ra thêm hai hạt nữa, tuy viên thuốc chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành lại mang theo một hương vị thơm ngát. Đi đến bên cạnh người con gái nâng nhẹ đầu của nàng lên nói.

    - Ngươi nếu còn cảm giác thì hãy há miệng nuốt thuốc này vào.

    Người con gái hơi do dự một chút rồi ngay sau đó hơi hé cái miệng mình, trên đôi môi khô héo hiện lên rất nhiều tia máu cùng vết rách. Đằng Phi đem mấy viên thuốc đút vào miệng người con gái.

    Chất lượng đan dược của Đằng gia rất tốt, viên thuốc vào đến miệng liền phát huy tác dụng ngay, hiệu lực của thuốc có hiệu quả tức thì trên thân thể người con gái.

    Đằng Phi cảm thấy điều phải làm nhất bây giờ là phải xử lý những vết thương trên thân thể người con gái kia, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì hậu quả khó lường hết được. Có rất nhiều người cũng bởi vì xử lý vết thương chậm trễ, làm cho vết thương vốn không quá nguy hiểm biến thành viết thương trí mệnh mà toi mạng.

    Nhưng . . . Đó là một người con gái. Hơn nữa . . . còn là một người con gái khuynh thành tuyệt sắc.

    Đằng Phi chưa thấy người con gái nào đẹp hơn được người này, xem qua rất nhiều sách vở, kiến thức rất rộng. Nhưng tìm hết ký ức trong đầu về những sách vở đã đọc thì cũng không có từ ngữ nào miêu tả được khuôn mặt xinh đẹp đó, giống như từ ngữ bình thường không đủ để miêu tả được vẻ đẹp của nàng. Cho dù bây giờ nàng bị thương có thể sẽ chết thì điều đó cũng không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng chút nào cả.

    Đằng Phi nghĩ thầm: "Sợ là hoàng đế của Chân Vũ Hoàng Triều thấy nàng cũng sẽ chết đứng mà không biết nói gì."

    - Không. . . sao cả . . . Giúp ta xử lý một chút . . .Vết thương trên người . . .Cám ơn!

    Có lẽ do tác dụng của ba viên thuốc lúc trước làm người con gái này có thể nói chuyện được, mặc dù âm thanh có chút chậm chạp yếu ớt và hơi lạnh lùng nhưng lại hết sức êm tai.

    - Vậy thì . . . Tỷ tỷ. Đằng Phi xin đắc tội!

    Tuy Đằng Phi tuổi còn trẻ nhưng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hắn không phải là một người bảo thủ, đạt được sự đồng ý của người con gái hắn lập tức không chút do dự mà cởi bỏ quần áo trên người cô gái, trong hành động mặc dù khó tránh khỏi những va chạm vào da thịt.

    Nhìn thấy da thịt nhẵn nhụi nõn nà của người con gái, Đằng Phi cố kìm nén ý niệm trong lòng xuống, trong miệng lẩm bẩm liên hồi: "Sắc tức là không. . ."

    Quả thực người con gái áo tráng bị thương rất nghiêm trọng, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất là từ vai trái chạy dài sang phía dưới bên sườn phải. Nhìn vết thương giống như là bị móng vuốt sắc bén xoẹt qua, miệng vết thương rất sâu, giờ phút này nhìn làn da nõn nà nhẵn nhụi kia có vết thương như vậy mà cảm thấy thật đau lòng.

    Trong lòng Đằng Phi khiếp sợ tự hỏi: "Ông trời ơi! Rốt cuộc là cái gì có thể gây ra vết thương như vậy?Loại ma thú nào có thể có được móng vuốt sắc bén như thế? Thần Mục Kim Điêu sao?"

    Thần Mục Kim Điêu có năm móng . . . Mà ở đây chỉ có 1 vết . . .

    Nghĩ đến đây, Đằng Phi liền móc trong quần ra một túi thuốc cực phẩm Kim Sang Dược. Loại thuốc này tại Đằng gia thì chỉ với một túi nhỏ như vậy đều có thể bán được một trăm lượng vàng!

    Chính là vàng không phải là bạc!

    Đó là Đằng thị Sinh Cơ Tán, là một trong những thứ thuốc cao cấp nhất của Đằng gia.

    Đằng thị Sinh Cơ Tán là bài thuốc gia truyền rất quan trọng do tổ tiên Đằng gia để lại, chỉ các đời gia chủ mới có tư cách nắm giữ nguyên vẹn phương thức chế tạo.

    Tất cả những người chế tạo Đằng thị Sinh Cơ Tán đều là đệ tử nòng cốt của Đằng gia, hơn nữa bọn họ cũng không có nắm giữ được nguyên vẹn cách điều chế, mà chỉ có gia chủ mới có thể đem các khâu chế tạo của đệ tử tổng hợp hoàn chỉnh thành Đằng thị Sinh Cơ Tán.

    Với tư cách là công tử của Đằng gia, Đằng Phi căn bản cũng không có tư cách có được loại thuốc này. Nhưng bởi vì được gia gia yêu thương mới cho hắn một túi nhỏ, đồng thời cũng cho phép hắn tự đi lấy tại cửa hiệu, để cho hắn dùng bảo vệ tính mạng.

    Đằng thị Sinh Cơ Tán có hiệu quả chữa trị với hầu hết tất cả các thương tổn ngoài da, quan trọng nhất là sử dụng loại thuốc này xong thì về sau trên làn da bên ngoài sẽ không lưu lại bất kỳ một vết sẹo nào cả.

    Chính điều đó đã tạo nên tên tuổi của Đằng thị Sinh Cơ Tán, một túi nhỏ có thể bán được cả trăm lượng vàng. Đôi khi cung không đủ cầu, nhiều lúc có tiền mà không thể mua được.

    Bột thuốc được đổ vào trên vết thương của người con gái áo trắng, thân thể lõa lồ của nàng nhịn không được mà khẽ run lên một chút.

    - Đừng lo lắng, loại thuốc này rất tốt sẽ không để lại vết sẹo của ngươi đâu.

    Đằng Phi tuy miệng vừa nói nhưng tay cũng nhanh chóng xử lý vết thương trên người con gái áo trắng một cách thành thạo.

    Không nói thêm điều gì, người con gái áo trắng để Đằng Phi tùy ý loay hoay thân thể của mình, chẳng qua là cái gương mặt tái nhợt kia chợt hiện ra một chút ửng hồng. Nếu như nàng biết được Đằng Phi có được sự thành thạo trong chữa thương như vậy là vì hắn luyện tập ở trên cơ thể chó mèo các loại . . . thì không biết nàng còn bình tĩnh được như vậy không nữa?

    Sau khi xử lý hết tất cả các vết thương, Đằng Phi khóc không ra nước mắt mà nhìn túi thuốc trống rỗng, trong lòng tự nhủ: "Một trăm lượng vàng của tôi . . . không cánh mà bay. . ."

    Trực giác của người con gái này cũng thật là mạnh, lúc Đằng Phi vừa nghĩ đến điều đó thì nàng cũng rất khó khăn nói ra một câu.

    - Giúp ta băng bó vết thương, ta sẽ. . .báo đáp ngươi!

    Ở bên trong âm thanh lạnh lùng trong trẻo đó có thêm một chút ngượng ngùng.

    - ". . ."

    Đằng Phi có chút xấu hổ thầm nghĩ: "Trong lòng mình nghĩ gì sao nàng lại biết?"

    Đằng Phi đem nội y của người con gái áo trắng xé rách để bao phủ lại những vết thương, sau đó sau đó áo ngoài của nàng băng bó lại hoàn toàn những vết thương bị lộ ra ngoài.

    Chỗ mà bôi Đằng thị Sinh Cơ Tán về sau, chỉ cần băng bó đơn giản không đến vài ngày sẽ khôi phục hoàn toàn.

    Làm xong hết mọi việc, Đằng Phi mới hơi xấu hổ phát hiện, quần áo của nàng mình đã dùng băng bó hết vết thương làm cho rất nhiều chỗ không nên lộ ra thì hiện tại đều lộ ra cả.

    Lúc xử lý vết thương, Đằng Phi không để ý đến những việc khác. Nhưng bây giờ hắn đã mười ba tuổi, đã cảm giác được chuyện nam nữ, làm hắn nhịn không được mà mặt đỏ tới mang tai.

    Nhanh chóng cởi áo ngoài của mình cho người con gái mặc, mặc dù hơi rách một chút nhưng chung quy vẫn còn tốt chán.

    Vì người con gái kia tại thời điểm này không thích hợp để di chuyển qua chỗ khác, Đằng Phi lại đi tìm một đống cỏ khô lớn trải xuống nền cát cho người con gái ngồi lên rồi lại đi lấy một ít nhánh cây tạo thành túp lều tránh ánh nắng cho nàng. Làm xong mọi việc, đầu Đằng Phi đầy mồ hôi, cái áo lót trên người cũng bị ướt rồi khô đến mấy lần.

    Khi xử lý vết thương cho người con gái, Đằng Phi cũng đã cảm giác được đối phương nhất định là một cường giả!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)