FULL  Huyền Huyễn Chúa Tể Chi Vương - Khoái Xan Điếm

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. bacgiang

    bacgiang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/8/13
    Bài viết:
    571
    Được thích:
    2,585

    [​IMG]
    Chúa Tể Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    -- o --


    Chương 1: Thiếu niên Triệu Phong


    Nhóm dịch:Black
    Nguồn: vipvandan




    Giới Thiệu:

    Nhân vật chính Triệu Phong, thuở nhỏ là một thiên tài của trấn Thanh Diệp, được chi tộc kỳ vọng rất lớn, là một trong hai người được lựa chọn đưa vào Triệu thị gia tộc để tu luyện. Tuy nhiên, tại nơi này, Triệu Phong đã biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Bản thân vốn được xem là thiên tài, nhưng khi được chuyển đến chính tộc ở thành Vũ Dương thì chỉ là kẻ hết sức tầm thường, xếp hàng chót ở nơi này.

    Thậm chí ngay cả cô gái được chọn đến chính tộc cùng với Triệu Phong cũng dần trở nên xa lánh hắn, trước kia thì hâm mộ, sau này thì lạnh nhạt, điều này cũng khiến cho Triệu Phong hiểu rõ hơn về nhân tình nóng lạnh ở nơi đây.

    Đối diện với sức ép mà đệ tử chính tộc nhằm vào những đệ tử chi tộc không có chỗ dựa, Triệu Phong gần như đã tuyệt vọng, tự hận bản thân mình không có thực lực, không có khả năng thay đổi được địa vị của bản thân trong mắt mọi người.

    Bỗng nhiên, kỳ ngộ ập đến, Triệu Phong vô tình dung nhập với một con mắt thần bí thời viễn cổ, sau khi dung nhập con mắt này vào, thể trạng của Triệu Phong không ngừng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chính bản thân hắn còn có được những năng lực vượt qua cực hạn của nhân loại. Thực lực tiến bộ thần tốc, kỳ ngộ không ngừng kéo đến, sự tự tin của Triệu Phong đã trở lại, đồng thời hắn cũng quyết tâm thay đổi chính mình, không ngừng vươn lên, tìm hiểu thật kỹ về thế giới rộng lớn này, nơi mà đâu đâu cũng có cường giả tầng tầng lớp lớp mọc lên.

    Trên con đường vươn tới đỉnh cao của Võ giả, Triệu Phong sẽ gặp phải những kỳ ngộ và thử thách gì, liệu hắn sẽ giống như cá chép hóa rồng, một bước lên trời hay là sẽ chôn mình trong dòng chảy của lịch sử, bị những thiên tài trên Đại lục Thanh Hoa giẫm nát.



    Sáng sớm, khi chân trời vừa lộ ra những tia sáng mơ hồ, Vũ Dương Thành còn đang chìm trong lờ mờ trước bình minh.

    Vũ Dương thành, Triệu thị gia tộc.

    Đằng!

    Thiếu niên thức dậy như phản xạ có điều kiện, xốc lên cái chăn ấm áp, nhảy xuống giường, mặc quần áo rửa mặt, tất cả đều lưu loát liền mạch.

    Lúc này, đa số đệ tử trong tộc và một ít người hầu vẫn ngủ say sưa.

    Thiếu niên tầm mười ba mưới bốn tuổi, dáng người hơi gầy, khuôn mặt trắng nõn non nớt, tuy không anh tuấn lắm nhưng lại khiến người nhìn qua không kìm được mà phải nhìn thêm một chút.

    Nhất là đôi mắt của hắn, sáng ngời mà hữu thần, lấp lánh ý chí vươn lên:"Lại kiên trì thêm một thời gian nữa là ta sẽ đột phá võ đạo nhị trọng, để cho đám người trong Triệu gia bổn tộc phải ngoan ngoãn câm miệng."

    Thiếu niên tên là Triệu Phong.

    Nửa năm trước, dựa vào biểu hiện ưu dị của mình, hắn được rời khỏi Triệu gia chi tộc ở Thanh Diệp trấn để tiến vào Triệu thị gia tộc tại Vũ Dương thành

    Ở Thanh Diệp trấn, hắn là người xuất sắc nhất trong đám thiếu niên cùng tuổi, tấn chức "Võ đạo nhất trọng" đầu tiên, từ đó về sau thoát ly phạm trù người phàm, bước lên cánh cửa võ đạo.

    Khi đó các trưởng bối trong trấn đều khen ngợi hắn có thiên phú tốt, thành tựu ngày sau không thể hạn lượng.

    Gia tộc, cha mẹ đều hi vọng vào hắn rất nhiều.

    Nhưng chỉ có mình hắn hiểu được, bởi bản thân mình nỗ lực hơn đám bạn cùng lứa tuổi rất nhiều nên mới trở thành thiên tài của Thanh Diệp trấn...

    Thanh Diệp trấn Triệu gia là một chi của Triệu thị gia tộc, mỗi năm được hưởng hai danh ngạch đề cử tiến vào dòng chính.

    Cùng được đề cử với Triệu Phong là thiếu nữ cùng tộc "Triệu Tuyết", tấn chức võ đạo nhất trọng chậm hơn hắn hai tháng.

    Lúc rời khỏi Thanh Diệp trấn, trong lòng Triệu Phong tràn đầy ý chí tranh đấu, quyết tâm đi Triệu thị gia tộc thi thố tài năng, lập ra thành tích kinh người.

    Nhưng sau khi Triệu Phong tiến vào Triệu thị gia tộc mới hiểu ra mình nông cạn thế nào...

    Xét về quy mô thực lực, Triệu gia ở Thanh Diệp trấn tầm hơn trăm người, thiếu niên cùng tuổi có bảy tám người.

    Mà ở Triệu thị gia tộc lại là đại tộc hơn vạn người, khống chế vùng đất bao la, mạch khoáng cùng tài nguyên nhiều vô kể, hùng mạnh hơn chi tộc Thanh Diệp trấn đâu chỉ trăm lần!

    Trong chi tộc ở Thanh Diệp trấn, hắn được xem là ưu tú, thậm chí thiên tài.... Nhưng tới Triệu thị dòng chính thì hắn gần như chỉ là tồn tại dưới cùng, trở thành đệ tử ngoại tầng hèn mọn!

    Triệu thị gia tộc có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi đã tu luyện đến võ đạo nhị trọng, một số người ưu tú hơn đã đạt tới võ đạo tam trọng. Nghe người ta kể, trong tộc còn có một vài thiên tài có được tu vị khủng bố ngoài võ đạo tứ trọng....

    Đối mặt với hiện thực như vậy, Triệu Phong như bị ngâm trong chậu nước lạnh, tự hiểu mình vô tri, nhỏ bé thế nào.

    Ngoài ra, "Triệu Tuyết" đi cùng hắn là một nữ tử rất đáng yêu. Sau khi tới Triệu thị gia tộc đã từ từ rời xa hắn để kết thân với vị đệ tử bài danh thứ ba trong đám ngoại tầng đệ tử của gia tộc.

    Nhớ đến thuở còn ở Thanh Diệp trấn, Triệu Tuyết rất sùng bái, thậm chí là yêu quý Triệu Phong. Chỉ là khi ấy hắn lại chỉ tu luyện, tâm trí ngây thơ, không đáp lại nàng.

    Từ đó về sau, Triệu Phong bị kích thích sâu sắc nên càng ráng sức khắc khổ tu luyện hơn.

    Hắn từng thề, nhất định phải giành được một chỗ cắm dùi trong Triệu thị gia tộc tại Vũ Dương thành.

    Không thì hắn vĩnh viễn không dám quay về Thanh Diệp trấn.

    ....

    Rửa mặt xong, Triệu Phong hít sâu một hơi, bước nhanh đến diễn võ trường trong gia tộc.

    Vù! Vù! ....

    Triệu Phong hạ thấp người thành thế trung bình tấn, song quyền ẩn ẩn sinh phong, diễn qua luyện lại kinh điển quyền pháp "Viêm Cương Quyền" của Triệu thị gia tộc.

    "Viêm Cương Quyền" chỉ là một loại trụ cột võ học lại được Triệu Phong luyện tập cẩn thận tỉ mỉ, thuần thục lưu loát.

    Tại thế tục, phổ thông võ học được chia làm năm đẳng cấp: trụ cột, cấp thấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.

    Trụ cột võ học là ngưỡng cửa thấp nhất, lấy rèn luyện thân thể, cường hóa khí huyết làm chủ, lực sát thương có hạn.

    Nói chung, võ học đẳng cấp càng cao thì uy lực càng lớn, hiệu quả tu luyện càng tốt.

    Có điều Triệu Phong là đệ tử chi tộc, lại không có thiên phụ hơn người nên rất khó được tiếp xúc với võ học cấp cao.

    "Ta chững lại ở Võ đạo nhất trọng đỉnh phong đã lâu, muốn trùng kích nhị trọng lại thiếu một chút hỏa hầu."

    Luyện một lúc lâu, người Triệu Phong đã mồ hôi đầm đìa, hô hấp gấp gáp.

    Thiên phú của Triệu Phong không thấp, sở dĩ không theo kịp đệ tử của Triệu thị bổn tộc là vì bọn hắn nắm giữ phương pháp tu luyện cao cấp hơn, gia cảnh lại giàu có, hay được sử dụng một ít linh đan dược liệu trân quý, để cho tốc độ tu luyện tăng cao.

    Tục truyền một ít đệ tử Triệu tộc từ nhỏ đã được dùng nước thuốc trân quý cường hóa thân thể. Trước mười tuổi đã đột phá thành công Võ đạo nhất trọng, đạt được ưu thế nhất định.

    Ngay từ nơi bắt đầu, Triệu Phong đã kém bọn họ quá xa.

    Nửa canh giờ sau, vầng thái dương mới từ từ lộ ra ở phía chân trời.

    Trên diễn võ trường dần nhiều ra một ít đệ tử của Triệu thị gia tộc, đùa đùa giỡn giỡn, cãi nhau chí chóe.

    Đến khi ánh mắt của bọn họ lướt qua Triệu Phong thì lại lộ vẻ lạnh nhạt, thậm chí còn lộ vẻ xem thường cùng khinh rẻ.

    Loại thái độ biểu hiện này cũng không chỉ nhằm vào một mình Triệu Phong.

    Đệ tử của Triệu thị bổn tộc, trước sau như một đều có hơi bài ngoại, xem thường đệ tử đến từ chi tộc.

    Ở trước mặt đệ tử chi tộc, bọn họ đều có cảm giác ưu việt kỳ lạ!

    Trong lúc Triệu Phong hơi thất thần, từ phía sau truyền đến tiếng kêu gào:"Điềm xấu! Ngã xuống cho ta!"

    BỊCH!

    Một bàn tay cứng rắn như sát, đập mạnh xuống bả vai y.

    "Là ngươi..."

    Thân hình Triệu Phong khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà kỹ năng cơ bản của y khá vững chắc nên vẫn đứng được.

    Người đến là một vị thiếu niên mặc áo đen, thân thể khỏe mạnh, mày thô mắt hổ, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, lộ tư thái từ trên cao nhìn xuống Triệu Phong.

    "Triệu Khôn! Ngươi có ý gì?"

    Triệu Phong phẫn nộ, giận đến mức đứng không yên.

    Lúc vừa tới Triệu thị gia tộc, Triệu Phong và Triệu Khôn đã xảy ra xung đột. Nguyên nhân là Triệu Khôn mở miệng châm biếm, xem thường đệ tử chi tộc. Triệu Phong không phục liền chống đối.

    Triệu Khôn là người có thù tất báo, từ đó về sau thường hay tới gây phiền toái, tìm nhiều biện pháp làm cho y nhục nhã.

    "Triệu Khôn! Thực lực ngươi như vậy mà không hạ được tên đệ tử chi tộc này trong mười chiêu thì quá nhục, chết đê!"

    "Mười chiêu? Triệu Khôn đã tu luyện đến Võ đạo nhị trọng đỉnh trong, đánh với thằng nhóc kia ta thấy ba chiêu là quá đủ."

    "Ba chiêu? Thắng trong ba chiêu, ta thấy không dễ đâu!

    Đám đệ tử Triệu tộc ở gần đều lộ vẻ mặt chờ xem kịch vui.

    Hầu hết đều sợ thiên hạ không loạn, rót thêm dầu vào lửa không ngừng.

    "Ba chiêu? Ha ha ha..." Triệu Khôn ngửa mặt cười to, vẻ mặt xem thường:"Các ngươi quá coi thường ta rồi! Đánh bại tiểu tử này, ta chỉ cần một chiêu thôi!"

    Chỉ cần một chiêu!

    Đám đệ tử có mặt trên trường đều ồ lên, rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

    "Một chiêu?"

    Sắc mặt Triệu Phong khẽ đổi, lông mày dựng ngược, lửa giận bùng lên trong lòng.

    Hắn kém Triệu Khôn một trọng tu vị, Triệu Khôn phát huy tốt thì hoàn toàn có thể thắng hắn sau ba chiêu.

    Nhưng là một chiêu....

    Điều này là sự vũ nhục trắng trợn!

    Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Triệu Khôn, Triệu Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:"Ta không thể mắc mưu, cho dù ta có thể gắng gượng qua một chiêu thì tiếp sau cùng không thể tránh được sự nhục nhã."

    Sau nửa năm ở Triệu thị gia tộc, y đã nhiều lần chịu thiệt, dần học được tính ẩn nhẫn.

    "Hôm nay tu luyện mệt lắm rồi, để ta tĩnh dưỡng mấy ngày, ta sẽ luận bàn với ngươi."

    Triệu Phong không lộ cảm xúc, quay người ly khai.

    Biểu hiện của hắn khiến cho Triệu Khôn cùng đám thiếu niên bằng tuổi có hơi sững sờ.

    "Hảo tiểu tử, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một lần. Lần sau gặp lại, đừng quên trận chiến "Một chiêu ước hẹn" này nhé."

    Trong mắt Triệu Khôn lóe lên vẻ hung ác giảo hoạt.

    Một chiêu ước hẹn?

    Tâm lý Triệu Phong khẽ chuyển, xem ra Triệu Khôn cố tình không bỏ qua cho mình.

    "Ta phải mau chóng đột phá đến Võ đạo nhị trọng mới có thể liều mạng với Trịnh Khôn."

    Triệu Phong tâm tình có chút khẩn trương.

    Ly khai diễn võ trường, Triệu Phong về nhà.

    Kể từ sau khi tới Triệu thị gia tộc, cha mẹ ở thị trấn cũng được thơm lây, cùng được đi đến sống ở Triệu thị gia tộc.

    Chuyện này vốn là vinh quang với cha mẹ.

    Nhưng Triệu Phong một mực có hơi hổ thẹn, thẹn rằng biểu hiện của mình ở Triệu thị gia tộc đã khiến cha mẹ thất vọng rồi, cũng phụ kỳ vọng của các trưởng bối ở Thanh Diệp trấn.

    "Về rồi đấy à."

    Thanh âm trầm ổn mà thoáng tang thương vang lên.

    Đấy là tiếng của cha Triệu Phong, Triệu Thiên Dương.

    "Phong nhi, con nhanh vào ăn cơm đi!"

    Triệu Thị, mẹ y vẻ mặt hiền từ, bưng đồ ăn từ nhà bếp sang.

    Mỗi khi về nhà, Triệu Phong mới có thể cảm thấy sự ấm áp.

    "Cám ơn mẹ... cơm thật ngon!"

    Triệu Phong ăn một hồi như hổ đói, nói chuyện đều có chút hàm hồ.

    "Cha, mẹ, cha mẹ sao vậy..."

    Triệu Phong cảm thấy nét mặt của cha mẹ hơi buồn, dường như có lời gì muốn nói.

    Triệu Dương và thê tử nhìn nhau, thở dài.

    "Hay để ta nói đi, vừa rồi cao tầng trong tộc có phái người tới đưa tin."

    Triệu Thiên Dương hơi ngừng lại.

    "Cao tầng trong tộc?"

    Triệu Phong có hơi khó hiểu.

    Thần sắc Triệu Thiên Dương ngưng trọng:"Tộc quy đã có quy định mới: đệ tử chi tộc nếu như không thể đột phá Võ đạo nhị trọng thì sẽ mất tư cách tham gia "Gia tộc võ hội"; Nếu như... trước mười lăm tuổi không đạt đến Võ đạo tam trọng thì sẽ bị trả về tộc cũ."

    Cái gì!

    Nội tâm Triệu Phong thoáng hồi hộp, sắc mặt đại biến.

    Gia tộc võ hội là dịp cho tất cả các thiếu niên trong tộc được thể hiện, được so tài. Bài danh cao nhất không chỉ được ban thưởng phong phú mà còn có cơ hội trở thành nội tầng đệ tử, được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm.

    Bởi vậy, với tất cả ngoại tầng đệ tử mà nói thì đây là cơ hội để cá chép hóa rồng.

    Nếu như mất đi tư cách tham gia Gia tộc võ hội thì chẳng khác gì bị gia tộc vứt bỏ!

    Mà để cho trái tim Triệu Phong băng giá chính là vế sau: trước mười lăm tuổi không đạt đến Võ đạo tam trọng thì bị trả về tộc cũ.

    "Không thể, tuyệt đối không thể..."

    Thanh âm Triệu Phong run rẩy, hai tay siết chặt.

    Nếu như vậy, vô luận là hắn hay cha mẹ đều không còn mặt mũi nào mà trở về chi tộc ở Thanh Diệp trấn.

    "Tộc quy này chỉ nhằm vào đệ tử chi tộc."

    Trên khuôn mặt Triệu Thị lộ vẻ hơi không đành lòng.

    "Cha, mẹ, cha mẹ yên tâm. Nhất định con sẽ khắc khổ tu luyện gấp bội, độ phá Võ đạo nhị trọng trước khi diễn ra Gia tộc võ hội."

    Triệu Phong cắn chặt hàm răng, thanh âm run rẩy.

    "Tộc hội chỉ còn hai tháng, lại phải báo danh trước một tháng. Con chỉ còn một tháng, muốn đột phá Võ đạo nhị trọng, chuyện này thực không dễ dàng gì."

    Triệu Thiên Dương lắc đầu.

    Chỉ còn một tháng?

    Thần sắc Triệu Phong ảm đạm như rơi xuống vực sâu.

    Nếu như là gần hai tháng, hắn cố gắng gấp bội thì có lẽ cũng có hai ba thành hi vọng.

    Nhưng nếu phải đột phá Võ đạo nhị trọng trong một tháng thì hắn hoàn toàn chẳng thể tự tin!

    Trầm mặc hồi lâu.

    Triệu Thị chà nhẹ khóe mắt hoen ướt, ôn nhu nói:"Phong nhi, dù thành bại thế nào, cha mẹ đều hãnh diện vì con... Đừng lo, chúng ta trở về Thanh Diệp trấn cũng vậy, chỉ cần con được bình an là mãn nguyện rồi."

    "Đúng vậy! Trở về Thanh Diệp trấn, con vẫn là người nổi bật trong đám đệ tử Triệu gia - thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi phượng!"

    Triệu Thiên Dương gật đầu tán thành.

    Với tư cách làm cha mẹ, bọn họ đều mong con cái được sống vui vẻ bình an, dù có lặng lẽ cũng được....

    Trở về Thanh Diệp trấn?

    "Không được!"

    Triệu Phong lắc đầu thật mạnh:"Con không muốn về Thanh Diệp trấn, cứ sống bình thường như vậy cả đời!"

    Hắn đã từng thề: nhất định phải giành được một chỗ cắm dùi ở Triệu thị gia tộc, đánh ra một vùng trời riêng tại Vũ Dương thành.

    Trong lòng hắn càng hướng tới Võ đạo cửu trọng, Võ đạo đỉnh phong, cùng với đại thế giới ngoài xa....

    Mình làm sao có thể chịu thua, cứ uất ức quay về như vậy?

    Triệu Phong cố nén khóe mắt ướt át, gào lên rồi xông ra khỏi nhà.

    "Phong Nhi! Đừng quật cường quá...."

    Bên tai truyền đến tiếng hô gấp của cha mẹ.

    Ầm ầm!

    Bỗng nhiễn trên trời sấm rền vang, bên ngoài mưa như trút nước.

    Trong lòng Triệu Phong nghẹn ngào quá, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi lại chạy gấp dưới cơn mưa to.

    Mà lúc này, trên trời sấm sét lập lòe không ngừng, làm khuôn mặt của thiếu niên sáng tối bất định.

    "Không xong!"

    Triệu Phong chợt cảm thấy áp lực dồn xuống. Ngẩng đầu nhìn lên mà giật mình hoảng sợ.

    Sinh thời, hắn chưa bao giờ thấy biển sấm mênh mông cuồn cuộn như vậy. Sấm sét rậm rập chằng chịt, đan xen như mạng nhện.

    Trong một khắc ngắn ngủi, sấm sét trên đỉnh đầu như bị lực lượng nào đó ảnh hưởng mà vặn vẹo, cả không gian cũng bị kéo sụp xuống.

    A...... XÍU...UU! ——

    Một dải ánh sáng màu đen từ vô tận không gian lướt tới.

    Nó xuyên qua sấm sét rậm rạp chằng chịt, gợi ra một chút sóng gợn, cảnh sắc tươi sáng đẹp như mộng.

    Không cách nào tưởng tượng "dải ánh sáng màu đen" là bực nào tồn tại, bởi nó không hề nhìn tới thiên uy, tới sấm sét trong đại tự nhiên.

    Uỳnh!

    Triệu Phong chỉ cảm thấy dưới chân tê rần, tóc và áo quần cháy đen thui, bên tai tiếng sấm rền đã ngừng lại.

    Cả thế giới này phảng phất lâm vào tĩnh mịch trong một chớp mắt.

    "Đây là..."

    Sắc mặt hán tái nhợt, nhìn về phía dưới chân tự dưng nhiều ra một khỏa hắc châu cổ quái, tựa như nhãn cầu, chính là do dải ánh sáng màu đen biến thành.

    Thình thịch! Thình thịch....

    Hắc châu hình dáng giống nhãn cầu dường như vẫn còn sống, truyền đến tiếng tim đập liên tiếp, "đối mắt" cùng Triệu Phong.

    Trong tối tăm, dường như hắn nghe thấy tiếng kêu gọi nào đó.

    "Chẳng lẽ vật ấy cũng có sinh mạng hay sao?"

    Hắn ngừng thở, vẻ mặt kính sợ đề phòng.

    Nhưng mà còn chưa đợi đến lúc hắn cử động thì

    XÍU...UU! PHỐC!

    Hắc châu hình dáng giống nhãn cầu liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đâm vào mắt trái của Triệu Phong.

    "A..."

    Triệu Phong kêu thảm một tiếng, ngất đi.

    Một khắc trước khi hôn mê, trong đầu hắn chỉ sinh ra một ý niệm: xong rồi... mù rồi!
     
    Last edited by a moderator: 26/2/16
    cobac224078, thienta, anhtac and 23 others like this.
  2. bacgiang

    bacgiang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/8/13
    Bài viết:
    571
    Được thích:
    2,585
    Chúa Tể Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    -- o --


    Chương 2: Một chiêu chiến thắng


    Nhóm dịch:black
    Nguồn :vipvandan.vn



    Không biết đã qua bao lâu, Triệu Phong dần dần khôi phục ý thức nhưng gần như không thể cảm giác được sự tồn tại của thân thể.

    Cảm giác duy nhất là đau đớn truyền đến từ mắt trái.

    Mắt trái?

    Triệu Phong khẽ rùng mình, hắn nhớ lại trước khi hôn mê, hắc châu cổ quái hình dạng như nhãn cầu đã đâm vào mắt trái của mình.

    Nếu như không có điều bất ngờ nào xảy ra thì chắc mình đã mù mắt trái, trở thành Độc Nhãn Long hung bạo xấu xí.

    Triệu Phong nghĩ tới đây, muốn khóc ra nước mắt không ra.

    Thình thịch! Thình thịch!....

    Tiếng tim đập như có như không mang theo cảm giác thân thiết khó nói truyền đến từ mắt trái có thể đã bị mù.

    Bởi mắt trái là bộ vị duy nhất thân thể Triệu Phong có thể cảm giác được nên hắn phải gắng hết sức để cảm nhận.

    Vù!

    Tâm thần khẽ động, ý thức của hắn không ngờ lại dung nhập vào trong mắt trái.

    Oanh!

    Trong đầu rung động dữ dội, ý thức của Triệu Phong tiến vào một không gian trống trải đen kịt.

    Trung tâm không gian là một quầng sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt dài hơn một thước.

    "Nơi này là..."

    Triệu Phong tràn ngập sợ hãi với thứ không biết, chuyện quỷ dị như vậy hoàn toàn thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.

    Tinh thần của hắn bị quần sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt ở giữa không gian hấp dẫn.

    Quần sáng hình xoắn ốc màu xanh nhạt âm u thần bí, thâm thúy vô ngân, chậm rãi xoay tròn, phảng phất đã chuyển động từ Thái Cổ đến nay, tạo cho người ta một loại cảm giác sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không ngừng từ thời hằng cổ.

    Tâm thần Triệu Phong bị nó chấn nhiếp, gần như hoàn toàn sa vào trạng thái không thể kiềm chế, cho đến khi trời hoang đất già, thời không tan biến.

    "Hằng cổ vụn nát, thái cổ thần chết, hóa thành hàng triệu tỉ cát bụi..."

    Tiếng thở dài trống trải thê lương vọng lại trong không gian đen kịt, phảng phất xuyên qua thời gian và không gian từ hằng cổ đến hôm nay.

    Người nào!

    Tâm thần Triệu Phong chấn động, nhìn quanh không gian đen kịt mà lại không thấy ai, đột nhiên thấy lạnh buốt cả người.

    Thanh âm kia phảng phất tới từ chính ta.

    "Thế gian lại có sinh linh phù hợp với chấn động linh hồn ta như thế, chẳng lẽ là mệnh trung chú định?"

    Dường như thanh âm thần bí kia đang tự vấn.

    "Người nào, giả thần giả quỷ!"

    Triệu Phong cưỡng chế hoảng sợ quát lớn.

    "Kéo dài thần lực tối cường trong huyết mạch ta, chúa tể thiên thu, khống chế vạn cổ vĩnh hằng -- tiểu bối may mắn, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng..."

    Trong không gian đen kịt bỗng nhiên tuôn ra ý chí bễ nghễ thiên hạ, dần dần theo thanh âm kia đi về nơi xa xôi rồi nhạt nhòa đi.

    Hết thảy lại trở về yên lặng.

    Phù!

    Triệu Phong thở phào một hơi, còn chưa kịp nghĩ gì thì mắt trái đã truyền đến đau nhức kịch liệt.

    Trong phòng.

    Từng tia nắng nhẹ nhàng len qua khe cửa, chiếu vào phòng.

    "A a... Mắt của ta."

    Triệu Phong gào lên một tiếng, bụm lấy mắt trái sưng đỏ đang đau nhức kịch liệt.

    Lúc này, Triệu Phong đã tỉnh lại, trở lại hiện thực.

    Đây là phòng của mình.

    Triệu Phong nằm trên giường, trên người còn lưu lại chút cháy sém, hiển nhiên là bị sấm sét tác động vào.

    Lúc này, mắt trái y đau đớn đến mức mồ hôi đầm đìa, lăn lộn không ngừng.

    Cũng may dần theo thời gian, cảm giác đau xót cùng dần giảm đi.

    "Mắt của ta..."

    Vẻ mặt Triệu Phong lo lắng, chậm rãi buông bàn tay bụm trên mắt trái.

    Hắn không thể xác định mắt trái của mình còn nhìn thấy ánh sáng hay không.

    Nhưng đến khi tia nắng mặt trời đầu tiên chạm vào mắt trái, cảm giác chói mắt đã khiến cho Triệu Phong được buông lỏng một chút.

    Mắt trái dần dần thích ứng ánh nắng mãnh liệt, nhìn ra được thế giới bên ngoài.

    Một màn kế tiếp lại để cho tâm thần Triệu Phong rung động, ngây ngốc ngay tại chỗ.

    Trong một khoảnh khắc, phảng phất toàn bộ thế giới bị nhuộm trong sắc màu hoa mỹ, chìm trong năm màu rực rỡ.

    Trong tầm nhìn của mắt trái, hết thảy vật thể đều trở nên mỹ lệ sang ngời, rõ nét vô cùng.

    Triệu Phong thậm chí còn có thể nhìn thấy một ít hạt bụi thật nhỏ cùng hơi nước trôi nổi trong không khí.

    Ánh mắt ngưng lại, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ con kiến trên cây đại thụ cách phong hơn trăm mét, thấy vân trên lá cây.

    "Chuyện gì xảy ra, sao mắt trái của ta...."

    Trong lòng Triệu Phong ngoại trừ khiếp sợ lại hiện ra vui mừng.

    Hắn tin chắc mắt trái của mình đã sinh ra dị biến nào đó, tinh tường hơn mắt cũ cả mười lần.

    Triệu Phong lấy ra tấm gương, quan sát mắt trái thật kỹ, hình dạng không khác dĩ vãng nhiều lắm.

    Khác biệt duy nhất là đồng từ đen nhánh thâm thúy hơn hẳn bình thường.

    Hơn nữa khi toàn lực thúc dục mắt trái thì bên ngoài đồng tử hiện lên sóng gợn màu xanh nhạt.

    Điểm sai biệt này tuy không rõ ràng nhưng lại khiến cho Triệu Phong kinh hoàng.

    "Chẳng lẽ... nhãn châu thần bí kia đã dung hợp vào mắt trái của mình?"

    Tâm tư Triệu Phong nửa vui nửa buồn.

    Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi gian phòng của mình.

    "Phong nhi, một ngày một đêm con mới tỉnh, làm mẹ lo lắng muốn chết mất."

    Triệu thị nhìn thấy con trai bình yên vô sự, vui đến phát khóc.

    "Mẹ, con không sao! Có lẽ còn nhân họa đắc phúc nữa."

    Triệu Phong nhếch miệng cười.

    Có điều hắn liền biến sắc:"Khoan khoan! Mẹ nói là... con đã hôn mê một ngày một đêm?"

    "Đúng vậy, ngày đó con bị sét bổ trúng, dược sư qua đây xem bệnh đã nói con chỉ tạm thời hôn mê."

    Triệu thị lau khô nước mắt, bộ dạng nghĩ lại mà thấy sợ.

    Trong thời gian nói chuyện, bụng Triệu Phong réo lên ọt ọt, lúc này mới thấy đói ơi là đói.

    "Chờ, chờ, mẹ nấu cho con ăn."

    Triệu thị vội vàng đi đến nhà bếp, lu bù nấu cơm.

    Trong lúc đó, Triệu Phong không ngừng dùng mắt trái quan sát vật thể bên ngoài, ẩn ẩn cảm thấy thân thể mình đã phát sinh biến hóa rất nhỏ.

    Rõ ràng nhất chính là năng lực phản ứng.

    "Vo ve..."

    Trong lúc ăn cơm, mắt của Triệu Phong nhìn chằm chằm vào con ruồi đang bay trước mắt.

    Mắt trái của hắn có thể bắt được quỹ tích phi hành của con ruồi, chẳng những có thể phân biệt đực cái mà thậm chí hoa văn trên cánh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từ chút một.

    Vù ba!

    Hắn vô ý khua chiếc đũa trong tay.

    Tiếng vo ve đáng ghét lập tức im bặt.

    Ha ha ha...

    Triệu Phong nhìn vào con ruồi bị đũa của mình kẹp chết, trong lòng thầm vui vui.

    Hả giận!

    Thật quá sung sướng!

    Bởi nguyên nhân mắt trái nên phản ứng cùng độ nhạy của Triệu Phong vượt xa người thường.

    Sau khi ăn no, Triệu Phong thể lực sung mãnh liền đi đến diễn võ trường.

    Hắn có cảm giác, có lẽ mắt trái thần kỳ sẽ thay đổi nhân sinh của mình....

    Mắt trái dị biến còn vương hơi ấm nhàn nhạt, nương theo tiếng tim đập "Thình thịch" khi có khi không.

    Hắn cũng không biết sau khi bị nhãn châu thần bí kia dung nhập, thân thể và huyết mạch đang chậm rãi sinh ra biến hóa.

    Diễn võ trường.

    Triệu Phong giống như ngày thường, chuẩn bị tu luyện trụ cột quyền pháp.

    "Ha ha ha! Triệu Phong, rốt cuộc ngươi cũng tới, ta cứ tưởng ngươi định làm rùa đen rút đầu chứ..."

    Tiếng cười to phóng đãng từ phía bên kia võ trường truyền đến.

    Không xong!

    Triệu Phong thầm nghĩ không xong, nhìn qua Triệu Khôn dữ tợn đang sải bước đi tới.

    Lúc này hắn mới nhớ ra "Một chiêu ước hẹn" cùng Triệu Khôn.

    Theo tiếng cười dài của Triệu Khôn, rất nhiều đệ tử ở gần diễn võ trường đều tụ tập về nơi này.

    "Xem ra không thể tránh được rồi..."

    Triệu Phong đành phải kiên định đi tới.

    "Triệu Phong, ngươi chuẩn bị xong chưa. Một chiêu! Chỉ cần một chiêu, ta sẽ đánh bại ngươi!"

    Thân hình Triệu Khôn cao lớn như một con mãnh hổ đang tới gần Triệu Phong, tạo cho hắn áp lực rất lớn.

    Vừa mới nói xong.

    Hai tay cùng thân hình của hắn đã co rút lại theo tư thế kỳ lạ, y như một con độc xà đang trườn quanh, phát ra lệ khí lạnh băng.

    Triệu Phong lập tức rùng mình ớn lạnh, phảng phất bị độc xà nhìn chằm chằm vào.

    "Trời ạ, dĩ nhiên là cao cấp võ học 《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!"

    Trong đám người truyền ra một tiếng kêu sợ hãi bởi nhận ra lai lịch chiêu thức Triệu Khôn đã thi triển.

    "Cao cấp võ học, điều này sao có thể? Đệ tử Võ đạo nhị trọng bình thường tối đa chỉ được lựa chọn trung cấp võ học trong 'Huyền Vũ Các', sao Triệu Khôn lại có cao cấp võ học được?"

    "Ngươi không biết rồi, gia gia của Triệu Khôn là trưởng lão trong tộc..."

    "Khó trách Triệu Khôn dám tự tin một chiêu chiến thắng, thì ra đã luyện thành 《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!"

    Bốn phía không ít gia tộc đệ tử đều rùng mình, ngay cả một ít đệ tử trẻ tuổi tu vi cao hơn Triệu Khôn cùng lộ vẻ mặt ngưng trọng.

    "Lại là cao cấp võ học."

    Triệu Phong hít một hơi lạnh.

    Tại Triệu thị gia tộc, đệ tử từ Võ đạo tứ trọng trở xuống bình thường đều tu luyện cấp thấp, trung cấp công pháp.

    Về phần Triệu Phong, chưa tấn chức Võ đạo nhị trọng nên không được vào Huyền Vũ Các, dù là cấp thấp công pháp cũng không được học.

    《 Độc Xà Thập Tam Biến 》 là võ học cấp cao, uy lực hơn xa công pháp cấp thấp, cấp trung, lại càng không phải là thứ mà trụ cột võ học có thể so sánh được.

    Giờ phút này.

    Triệu Khôn chỉ vừa đánh ra thức mở đầu đã làm Triệu Phong bị áp lực lớn lao, phảng phất chỉ cần hơi cử động là sẽ lọt vào trí mạng công kích của độc xà.

    "Khó trách Triệu Khôn dám khẳng định có thể đánh bại ta bằng một chiêu!"

    Tim Triệu Phong đập nhanh hơn, trong tình huống bình thường, quả thật mình không có khả năng đỡ được một đợt tấn công của võ học cao cấp.

    Huống chi tu vị của Triệu Khôn còn cao hơn hắn một trọng.

    Thình thịch! Thình thịch...

    Dưới áp lực chưa từng có, Triệu Phong cảm giác mắt trái như nhảy lên không ngừng, có một loại hưng phấn ngo ngoe muốn thử.

    Triệu Phong không khỏi toàn lực thúc dục mắt trái, ngưng trên người Triệu Khôn.

    Lúc này không có ai nhận ra bên ngoài mắt trái của Triệu Phong đang hiện lên một tia màu xanh nhỏ bé đến mức không thể phát giác....

    Vù!

    Triệu Phong bỗng nhiên tiến vào trong một cái không gian thị giác siêu cường. Thân thể Triệu Khôn bị phóng đại trong tầm mắt, từng biến hóa nhỏ trên cực người, kể cả hô hấp, tim đập, sợi cơ, tĩnh mạch co lại đều bị mắt trái nhìn thấy.

    Trong một khắc, tốc độ vận chuyển của thế giới vật thể dường như bị làm chậm lại rất nhiều lần.

    Nhưng mà tốc độ vận chuyển của thế giới thật lại không hề thay đổi.

    Thay đổi chính là tốc độ phản ứng thần kinh của Triệu Phong!

    Trong không gian siêu cường này, tâm tình Triệu Phong trở nên dị thường tỉnh táo mà trấn định.

    Đối thủ của hắn, Triệu Khôn tự nhiên rùng mình, có cam giác bị nhìn thấu hết bí mật.

    "《 Độc Xà Thập Tam Biến 》!"

    Triệu Khôn lộ vẻ mặt hung ác, phát động chiêu thức mạnh nhất không chút do dự. Thân thể bắn ra như độc xà, như chớp giật, từ cực tĩnh hóa cực động, sinh ra sức bật cùng tốc độ kinh người.

    Xùy~~!

    Trong chớp mắt, hai ngón tay Trịnh Khôn khép lại như răng độc xà, vạch phá không khí, đâm tới trước người Triệu Phong.

    Thật nhanh!

    Không ít đệ tử có mặt trên diễn võ trường đều thất thanh hoảng sợ.

    Rất nhiều thiếu niên tu vị Võ đạo nhị trọng không thấy rõ động tác của Triệu Khôn.

    Mắt thấy ngón tay y hệt nanh rắn chỉ cách nửa tấc sẽ đâm trúng mục tiêu, khiến cho Triệu Phong thảm bại thì...

    Phanh BA~!

    Đột ngột một nắm đấm cứng rắn mạnh mẽ đánh trúng cánh tay Triệu Khôn, làm cho thân hình y run rẩy.

    "Sao lại ----"

    Tâm thần Triệu Khôn chấn động, thân hình cứng ngắc, cánh tay run lên vì đau đớn.

    Ngón tay của hắn cách ngực Triệu Phong chỉ có non nửa tấc, cuối cùng lại không thể đâm vào.

    Bành ----

    Phần bụng Triệu Khôn đau nhói lên, kêu thảm một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài.

    Cái gì!

    Đám đệ tử Triệu tộc kinh hô không thôi.

    "Một chiêu, ngươi bại..."

     
    Chỉnh sửa cuối: 23/8/14
  3. bacgiang

    bacgiang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/8/13
    Bài viết:
    571
    Được thích:
    2,585
    Chúa Tể Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    -- o --


    Chương 003: Đột phá nhị trọng


    Nhóm dịch: black
    Nguồn :vipvandan.vn




    - Một chiêu, ngươi thua rồi…

    Vẻ kinh ngạc và hưng phấn trên mặt Triệu Phong khó có thể che dấu.

    Mình thắng? Lại còn là một chiêu chiến thắng?

    Trước lúc tỷ đấu, bởi vì mắt trái dị biến, nên Triệu Phong mới có tự tin, bằng vào năng lực phản ứng và thực lực của mình, có thể ngăn cản được một chiêu của Triệu Khôn, nếu như phát huy tốt, có lẽ có thể kiên trì hơn mười chiêu.

    Mà kết quả cuối cùng lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

    Triệu Khôn đột nhiên phát động công kích cũng không chậm, người đứng xem ở ngoài đều không thấy rõ… Thế nhưng, dưới tình huống mắt trái tập trung, tất cả động tác quỹ tích đều bị nhìn thấy hết sức rõ ràng.

    Lúc mắt trái phát động đến cực hạn, Triệu Phong thậm chí còn cảm thấy động tác của đối phương hơi có vẻ chậm chạp, trì trệ.

    Càng khó tin hơn đó chính là hắn có thể nhìn ra được sơ hở trong chiêu thức của Triệu Khôn.

    Sơ hở!

    Sơ hở của võ học cao cấp!

    Triệu Phong cũng không biết rằng, tại sao mình lại có thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở trong chiêu thức của đối phương, có lẽ đối phương luyện tập võ học cao cấp còn chưa đến nơi đến chốn.

    Cuối cùng, Triệu Phong ra tay công kích theo bản năng, giống như lúc trước dùng chiếc đũa kẹp chết con ruồi, chuẩn xác chặn đứng sơ hở chí mạng của đối phương, một kích chiến thắng.

    Xoạt…

    Phần lớn đệ tử trên Diễn Võ Trường đều lập tức xôn xao náo loạn.

    - Chẳng lẽ mắt ta nhìn nhầm! Không ngờ người bại lại là Triệu Khôn!

    - Hoàn toàn chính xác, người thua chính là Triệu Khôn.

    Một đám đệ tử Triệu thị gia tộc, mở to mắt, sắc mặt hết sức cổ quái.

    ….

    - Làm sao có thể… ta lại thua hắn sao?

    Triệu Khôn vẻ mặt đầy mơ hồ và nghi vấn.

    Không sai!

    Hắn thua rất mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra.

    Trong lúc nhất thời, thần sắc của Triệu Phong và Triệu Khôn hình thành sự tương phản rõ nét.

    - Đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn!

    Một vài đệ tử Triệu thị gia tộc, nhìn thấy vẻ mặt run sợ và kinh ngạc của Triệu Phong, lập tức tỉnh ngộ.

    Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều nhao nhao phụ họa.

    - Không sai! Vận khí của tiểu tử này khẳng định rất tốt, đánh bậy đánh bạ, trùng hợp chiến thắng.

    - Cái này… con mẹ nó vận khí quá tốt rồi.

    Mọi người liền bình thường trở lại, đối với nguyên nhân Triệu Phong chiến thắng, đã có lời giải thích “hợp lý”.

    - Vận khí? Có lẽ vậy.

    Triệu Phong cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.

    - Tiểu tử! Đứng lại cho ta!

    Triệu Khôn ôm bụng, miễn cưỡng đứng lên, vẻ mặt âm trầm nghiêm túc nói:
    - Triệu Phong! Vừa rồi là ngươi vận khí tốt, may mắn chiến thắng, chúng ta đánh lại lần nữa!

    - Đánh lại lần nữa?

    Triệu Phong nhướng mày, quét mắt nhìn Triệu Khôn một cái, nói:
    - Thứ nhất, ngươi bị thương. Thứ hai, ta không có rảnh.

    Nói xong, hắn xoay người đi về hướng một nơi hẻo lánh ở Diễn Võ Trường, lưu lại cả đám đệ tử Triệu thị gia tộc đang hai mặt nhìn nhau.

    - Tiểu súc sinh! Chờ ta dưỡng thương xong, luyện “Độc Xà Thập Tam Biến” hoàn thiện hơn, lúc đó sẽ tìm ngươi tính sổ.

    Triệu Khôn vẻ mặt giận dữ, hậm hực rời đi.

    Nhớ lại trận chiến vừa rồi, Triệu Khôn cho ra kết luận, sở dĩ mình bại, chủ yếu bởi ba nguyên nhân:

    Thứ nhất, mình khinh địch.

    Thứ hai, hắn chỉ luyện thành ba thức đầu của “Độc Xà Thập Tam Biến”, còn một vài sơ hở, chưa đủ hoàn thiện.

    Thứ ba, Triệu Phong vận khí quá tốt, đánh bậy đánh bạ.

    ….

    Tại một nơi khác ở Diễn Võ Trường, Triệu Phong bắt đầu luyện quyền.

    - Trận chiến vừa rồi, sở dĩ có thể chiến thắng, chủ yếu bởi Triệu Khôn quá khinh địch, công pháp cao cấp là loại công pháp huyền diệu như thế nào, hắn chưa luyện đến nơi đến chốn, cho nên mới bị ta nhìn ra sơ hở…

    Trong lòng Triệu Phong rất rõ ràng.

    Lần tái chiến sau, Triệu Khôn chắc chắn sẽ không khinh địch, nếu như có thể hoàn thiện sơ hở ba thức đầu của Độc Xà Thập Tam Biến, Triệu Phong cũng không dám nắm chắc.

    Dù sao nhất trọng võ đạo và nhị trọng võ đạo cũng có sự chênh lệch rất lớn.

    Võ đạo có tất cả cửu trọng, trước tam trọng là một giai đoạn, gọi là “Luyện Lực đoạn.”

    Cái gọi là “Luyện Lực đoạn” tức là sức chịu đựng và khí lực, cường hóa khí huyết, củng cố căn cơ của thân thể.

    Cho nên, giữa nhất trọng võ đạo và nhị trọng võ đạo, sẽ có chênh lệch khoảng 200 cân lực lượng.

    Bởi vậy có thể thấy được, dưới tình huống thông thường, dùng nhất trọng võ đạo chiến thắng nhị trọng võ đạo là khó khăn bực nào, càng không nói đến việc một chiêu chiến thắng.


    - Mấu chốt vẫn là phải đề cao thực lực bản thân!

    Triệu Phong hít sâu một hơi, lại bắt đầu diễn luyện “Viêm Cương quyền”.

    Thức thứ nhất… thức thứ hai… thức thứ ba…

    Viêm Cương quyền ở trên người Triệu Phong thi triển ra như nước chảy mây trôi, so với lúc trước còn trôi chảy hơn.

    Phù…

    Triệu Phong thu quyền thổ khí, trên mặt mang theo sự vui mừng, Viêm Cương quyền này có tổng cộng ba mươi hai thức, mình một hơi đánh xong, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn nửa phần, lực đạo cũng lớn hơn vài phần.

    Sau khi đánh xong trọn vẹn bộ quyền pháp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể càng thông suốt hơn, càng lúc càng tràn đầy, giống như muốn bốc cháy vậy.

    Thịch thịch thịch thịch…

    Cùng lúc đó, thanh âm nhảy lên đến từ mắt trái càng ngày càng mãnh liệt.

    Triệu Phong nhắm mắt lại, ý thức rất nhanh trôi đến một mảnh không gian đen kịt.

    Tại trung tâm không gian, có một quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc.

    Vốn, quầng sáng hình xoắn ốc chỉ dài chừng một thước chín, vô cùng ảm đạm.

    Nhưng bây giờ, chiều dài và độ sáng của quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc dường như đã có chút tăng trưởng.

    - Chẳng lẽ… năng lực đặc thù của mắt trái, có liên quan đến thực lực của bản thân.

    Trong lòng Triệu Phong âm thầm suy đoán.

    Mắt trái dị biến ly kỳ, mang đến cho hắn cơ hội thay đổi vận mệnh, đầu tiên giúp hắn chiến thắng bất ngờ Triệu Khôn, bây giờ lại giúp hắn tu luyện quyền pháp trôi chảy hơn.

    - Lần nữa!

    Ánh mắt Triệu Phong bỗng nhiên trở nên sắc bén, lại diễn luyện Viêm Cương quyền.

    Phù…. Phành phành…

    Tốc độ ra quyền và động tác tứ chi của Triệu Phong càng lúc càng nhanh, quyền pháp như thủy ngây rơi xuống đất, liên tục không ngừng.

    Lúc diễn luyện đến lần thứ ba, tốc độ của hắn so với lúc trước đã nhanh gấp đôi, uy lực ít nhất phải tăng vài lần.

    Trong lúc hô hấp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, vốn những bộ vị trên thân thể, ngày thường không cách nào tu luyện được, hôm nay lại có thể chịu đựng, tẩy luyện.

    - Dựa theo tốc độ này, ta thấy chỉ vài ngày nữa là có thể đột phá nhị trọng võ đạo rồi.

    Triệu Phong rõ ràng cảm nhận được tiến bộ của mình.

    Một mực luyện đến chạng vạng tối, Triệu Phong lau khô mô hôi, quay lại gia trang.

    Sau khi về nhà, hắn vẫn cân nhắc dị biến của mắt rái.

    - Kéo dài chí cường thần lực “huyết mạch đồng tử” của ta, chúa tể thiên thu, khống chế vạn cổ - tiểu tử may mắn, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng…

    Hắn nhớ lúc hôn mê, trong không gian đen kịt đã vang lên thanh âm này.

    Triệu Phong lúc này đã có phỏng đoán: con mắt này, rất có thể đến từ một thần linh nào đó thời Viễn Cổ, dưới cơ duyên xảo hợp đã dung hợp với mắt trái của mình…

    Mặc dù là buổi tối, nhưng nếu hắn mở to mắt vẫn có thể chứng kiến vật thể bên ngoài một cách rõ ràng.

    Đêm đen như mực, đối với thị giác của Triệu Phong, hầu như không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào. Mắt của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chim đang bay trên bầu trời, cách xa vài dặm…

    Buổi tối nằm trên giường, Triệu Phong cảm thấy mắt trái liên tiếp nhảy lên, phát ra từng tia ấm áp, dung nhập vào máu của mình, lan đến chỗ sâu trong thân thể.

    Đắm mình trong cảm giác kỳ diệu đó, Triệu Phong dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Sáng sớm ngày thứ hai.

    Triệu Phong tỉnh dậy từ sớm, khởi động tứ chi, luyện quyền trong sân nhỏ.

    - Tiểu viện này quá cũ nát, hoàn cảnh cũng rất tệ, chờ sau này mạnh mẽ, nhất định phải để cha mẹ chuyển đến một đại viện rộng rãi.

    Trong lòng Triệu Phong thầm nhủ.

    Rất nhanh, hắn bắt đầu thi triển ba mươi hai thức của Viêm Cương quyền.

    Phù… phành phành…

    Nắm đấm mang theo tiếng rít gào, chấn động mãnh liệt, uy lực kinh người.

    Triệu Phong vừa mới vung ra mấy quyền liền cảm thấy không đúng.

    Trong lúc hô hấp, khí huyết trong cơ thể dâng trào, mạnh mẽ không thôi, vừa xuất ra một quyền, ít nhất phải đến bốn năm trăm cân lực lượng.

    - Ồ!

    Triệu Phong hơi giật mình, hai nắm quyền trên tay giống như hai đoàn ánh lửa cương liệt, gào thét kinh người.

    Phành rắc rắc…

    Một quyền nện trúng đại thụ trước mặt, cành cây thô bằng nắm đấm lập tức bị gãy thành vài đoạn.

    - Không đúng! Đây không phải là lực lượng của nhất trọng võ đạo, chẳng lẽ…

    Trái tim Triệu Phong nhảy lên.

    Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, hắn hít sâu một hơi, vận đủ khí lực, thúc dục khí huyết, hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất một cái.

    Phành oành…

    Mặt đất chấn động, lớp đất nứt vỡ ra từng mảng, khiến cho chân của Triệu Phong lún xuống nửa tấc.

    Vẻ mặt hắn tràn đầy vui sướng, lại một chưởng bổ trúng tảng đá lớn nặng hơn mười cân trước người, tảng đá lập tức vỡ thành nhiều mảnh.

    Loại lực lượng này, tuyệt đối không phải nhất trọng võ đạo có thể sánh được.

    - Nhị trọng võ đạo… Ta đã đột phá nhị trọng võ đạo!

    Triệu Phong cuồng hỉ, nhắm mắt lại, cảm nhận khí huyết cường đại trong cơ thể.

    Hắn vốn cho rằng, muốn đột phá nhị trọng võ đạo, còn phải mất một hai ngày nữa, chẳng ngờ ngủ một đêm thì đã nước chảy thành sông, thăng cấp.

    Ý thức dung nhập vào mắt trái, Triệu Phong phát hiện, quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian đen kịt từ một thước chín đã kéo dài đến hai thước.

    Hắn mơ hồ nhận ra, tinh lực của minh, so với trước đây càng mạnh hơn, ngoài ra còn có một sự thay đổi không thể diễn tả bằng lời…
     
  4. bacgiang

    bacgiang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/8/13
    Bài viết:
    571
    Được thích:
    2,585
    Chúa Tể Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    -- o --


    Chương 004: Triệu Nhất Kiếm


    Nhóm dịch: black
    Nguồn :vipvandan.vn





    - Tấn chức nhị trọng võ đạo, ta ở trong số đệ tử cùng lứa của Triệu thị gia tộc, ít nhất không phải là nhóm kế cuối nữa rồi, đã có tư cách tham gia “Gia tộc võ hội”.

    Triệu Phong hưng phấn thật lâu, sau đó mới dần tỉnh táo lại.

    Võ đạo tổng cộng chia làm cửu trọng, càng về sau mỗi trọng càng khó hơn, giống như Kim Tự Tháp vậy.

    Mọi người đều biết, võ đạo từ nhất trọng đến tam trọng là “Luyện Lực đoạn”, được gọi là Võ Đồ!

    Võ Đồ lấy việc rèn luyện thân thể, cường hóa khí huyết làm chủ, tu bổ căn cơ thật tốt cho cảnh giới cao sau này.

    Thân thể chính là căn bản của tất cả việc tu hành, cho nên Luyện Lực đoạn chính là tu luyện củng cố, trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh giới sau này.

    Mặc dù Võ Đồ là cấp thấp nhất, chỉ có thể coi là nhập môn võ đạo, nhưng tu luyện đến đỉnh phong tam trọng võ đạo cũng không thể coi thường, ít nhất đã có được bảy tám trăm cân lực lượng. Mà một số người trời sinh thể chất tốt, thậm chí còn đạt đến ngàn cân lực lượng, tay không xé hổ báo, lực đánh chết sơn hùng.

    Triệu Phong bây giờ đột phá nhị trọng võ đạo, ít nhất cũng có bốn năm trăm cân lực lượng, vượt xa phạm trù của người thường, nếu như phối hợp thêm võ kỹ công pháp lợi hại, mười người bình thường cũng không đến gần được.

    - Nếu như ta có thể tấn chức tam trọng võ đạo, có được bảy tám trăm cân lực lượng, thực lực ít nhất phải tăng gấp đôi.

    Triệu Phong thầm nghĩ.

    Đương nhiên, thực sự khiến cho hắn ước mơ, và hướng tới chính là trở thành Võ Giả tứ trọng võ đạo trở lên.

    Võ đạo từ tứ trọng đến lục trọng, là “Uẩn Khí đoạn” (*), gọi là Võ Giả, Võ Giả chính thức.
    (*) Uẩn Khí: chứa khí

    Bước vào cảnh giới này, võ giả không chỉ tố chất thân thể, khí huyết lực lượng đề thăng trên phạm vi lớn, mà còn có thể cường hóa tạng phủ, lĩnh ngộ ra “Võ Đạo Nội Kình”, vượt qua phạm trù công kích bằng thân thể đơn thuần, thực lực có một bước nhảy vọt về chất, có đủ loại năng lực không thể tưởng tượng nổi.

    Một khi trở thành Võ Giả chính thức, đã chính thức thoát ly khỏi phàm tục, trở thành người trên người.

    Từ lúc còn ở trấn Thanh Diệp, Triệu Phong đã lập chí trở thành một Võ Giả chính thức, tiến vào Triệu thị gia tộc, khiến nguyện vọng này càng gần hơn một chút.

    ….

    Tấn chức nhị trọng võ đạo, Triệu Phong lập tức đem tin tức này báo cho cha mẹ.

    Nhị trọng võ đạo?

    Phụ thân Triệu Thiên Dương và mẫu thân Triệu thị vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó đều thở phào nhẹ nhỏm.

    Triệu Phong có thể ở tuổi này đột phá nhị trọng võ đạo, lại không mượn ngoại lực bao nhiêu, có thể thấy được thiên phú của hắn tốt hơn người bình thường nhiều.

    - Tiếp theo, ngươi phải toàn lực chuẩn bị cho “Gia tộc võ hội” diễn ra vào hai tháng sau, ngươi không cần quá để tâm đến chuyện xếp hạng, chỉ cần đừng quá mất mặt là được.

    Trên mặt Triệu Thiên Dương lộ ra một nụ cười hòa nhã.

    Trên mặt Triệu thị cũng lộ vẻ vui mừng, như xóa bỏ được gánh nặng.

    Triệu Phong có thể đi đến bước này, bọn họ cơ bản đã hài lòng, không có yêu cầu xa vời nào.

    Thế nhưng, mục tiêu trong lòng Triệu Phong, cũng không phải chỉ như vậy, hắn lập chí muốn trở thành Võ Giả chính thức, thậm chí trở thành đỉnh phong võ đạo.

    - Tấn chức nhị trọng võ đạo, địa vị của ta ở trong tộc nhất định tăng lên, có tư cách tiến vào tầng một “Huyền Vũ các” rồi.

    Bên trong Huyền Vũ các của tộc, có rất nhiều công pháp và điển tịch tu luyện.

    Nghĩ đến đây, Triệu Phong lập tức đi về phía Huyền Vũ các.

    - Phong ca!

    Nửa đường, một thanh âm thiếu nữ mang theo sự kinh ngạc truyền đến.

    Trong thanh âm của thiếu nữ mang theo một tia mềm mại, có một loại cảm giác quen thuộc đã lâu.

    Thân thể Triệu Phong có chút cứng đờ.

    Từ bên cạnh người hắn có một nam một nữ đi tới, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn.

    Trong đó có một thiếu niên áo tím, mày kiếm dài, thân hình thẳng tắp, trong mắt có một luồng ý sắc bén, tu vi của hắn đã đạt đến đỉnh phong tam trọng võ đạo, khiến cho những con cháu trong gia tộc cảm nhận được áp lực sâu sắc.

    - Hắn chính là “Triệu Nhất Kiếm”, đệ tử xếp hàng thứ ba của ngoại tầng gia tộc!

    Không ít người xung quanh đều kinh hô, thần sắc trên mặt đủ loại kiêng kỵ và sợ hãi.

    Kề vai sát cánh đứng cùng Triệu Nhất Kiếm là một thiếu nữ mặc tuyết bào, tuổi cũng mười ba mười bốn tuổi như Triệu Phong, xinh đẹp tú lệ, hiển nhiên là một mỹ nhân.

    - Tuyết muội.

    Triệu Phong nhìn qua thiếu nữ tuyết bào, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia châm chọc.

    Thiếu nữ trước mắt chính là “Triệu Tuyết”, nửa năm trước đã cùng hắn tiến vào Triệu thị gia tộc.

    Năm đó ở trấn Thanh Diệp, Triệu Tuyết vô cùng sùng bái và hâm mộ hắn, chỉ sau khi tiến vào Triệu thị gia tộc, dần dần bất hòa, từ đó về sau xem nhau như người xa lạ.

    Sau khi Triệu Tuyết tiến vào Triệu thị gia tộc, bằng vào ưu thế thiên sinh lệ chất của mình, rất nhanh móc nối quan hệ với Triệu Nhất Kiếm, đệ tử xếp hàng thứ ba ngoại tầng của gia tộc, hơn nữa, từ nửa tháng trước đã tấn chức nhị trọng võ đạo.

    Lúc này, chỉ thấy Triệu Tuyết thấp giọng nói với Triệu Nhất Kiếm một câu.

    - Được, nhưng đừng quá lâu.

    Triệu Nhất Kiếm khẽ gật đầu, tránh ra một bên, căn bản không muốn nhìn Triệu Phong lấy một cái.

    Triệu Tuyết đi đến trước mặt Triệu Phong, lúc khoảng cách giữa hai bên gần nhau thì chăm chú nhìn hắn, thần sắc hơi lộ vẻ phức tạp, thở dài sâu kín nói:


    - Phong ca, ngươi cuối cùng đã đột phá nhị trọng võ đạo. Nhưng Tuyết Nhi vẫn khuyên ngươi một câu, đừng quá càn rỡ, vào tông tộc, điểm xuất phát của chúng ta thấp, đã định trước là khó có thể đuổi kịp những “thiên sủng” kia…

    - Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?

    Triệu Phong ngắt lời nàng, sắc mặt hơi lạnh.

    Trên mặt Triệu Tuyết lộ ra một tia tức giận, hàm năng ngà khẽ cắn:

    - Phong ca, Tuyết Nhi khuyên ngươi lần cuối, hãy đầu quân và lấy lòng Kiếm ca, có hắn trợ giúp, ngươi mới có thể thành công dung nhập vào Triệu thị gia tộc, tránh những va chạm…

    Đầu quân và lấy lòng hắn?

    Triệu Phong lập tức cười lạnh không nói, cả đời hắn, còn chưa từng khuất phục hay nịnh nọt ai.

    Triệu Nhất Kiếm trời sinh tính tình lãnh đạm, kiêu căng vô cùng, mỗi lần nhìn thấy Triệu Phong đều là “lỗ mũi nhìn người”, bộ dạng đáng ghét vô cùng.

    Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Phong, Triệu Tuyết lập tức hiểu rõ, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nàng rất hiểu rõ tính cách Triệu Phong.

    Chỉ thấy Triệu Tuyết trở về bên cạnh Triệu Nhất Kiếm, thấp giọng nói một câu.

    - Hừ! Phế vật không biết tốt xấu.

    Thanh âm lạnh như băng của Triệu Nhất Kiếm truyền đến.

    - Phế vật?

    Triệu Phong nhướng mày lên.

    Có lẽ nhìn thấy Triệu Phong không phục, Triệu Nhất Kiếm dừng lại, cao ngạo lạnh lùng nói:
    - Nghe nói ngươi là thiên tài trấn Thanh Diệp? Chẳng qua, tại Triệu thị gia tộc, ngươi chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép! Tại Gia tộc võ hội, ta chỉ cần một chiêu là đủ khiến cho ngươi thảm bại rồi.

    - Rất hợp ý ta, gặp lại ở Gia tộc võ hội.

    Triệu Phong cười lạnh một tiếng, quay người đi về phía Huyền Vũ các.

    Hắn không muốn so đấu miệng lưỡi lợi hại.

    Dù sao thì hai sáng sau, Gia tộc võ hội cũng sẽ bắt đầu, đến lúc đó cứ dùng thực lực mà nói chuyện.

    Đưa mắt nhìn thân ảnh Triệu Phong rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Tuyết khẽ lóe lên.

    Lúc này, nàng từ trên người Triệu Phong cảm nhận được một loại cảm giác lạ lẫm, đó chính là một loại trực giác không thể nói rõ.

    - Hắn thật là coi trọng bản thân mình.

    Triệu Nhất Kiếm cười nhạo một tiếng.

    Hắn căn bản không xem Triệu Phong là đối thủ.

    Ở ngoại tầng gia tộc, đệ tử tấn chức tam trọng võ đạo, không dưới 50, 60 người, hắn có thể ở trong số những đệ tử hạt giống này xếp hàng thứ ba, há có thể chỉ dùng tu vi đơn thuần để đong đếm hay sao?

    Triệu Tuyết âm thầm thở dài, Triệu Phong làm vậy chính là tự chuốc khổ.

    Thực lực của Triệu Nhất Kiếm, nàng biết rất rõ, một số đệ tử tam trọng võ đạo ưu dị gặp qua hắn cũng không chịu nổi một kiếm.

    ….

    Không lâu sau, Triệu Phong đã đi vào trọng địa trong tộc – Huyền Vũ các.

    Huyền Vũ các là trọng địa trong tộc, quanh năm có trưởng lão của gia tộc trấn thủ.

    - Đệ tử chi tộc?

    Trong Huyền Vũ các, vị trưởng lão áo bào trắng nhìn thấy lệnh bài thân phận của Triệu Phong, hàng lông mày hơi nhíu lại một chút.

    - Bái kiến trưởng lão.

    Triệu Phong vẻ mặt khách khí, hắn biết rất rõ thực lực của trưởng lão trong tộc.

    Thông qua giác quan của mắt trái, cảm ứng được một cỗ lực lượng mạnh mẽ mà thần bí trên người đối phương, đó là một tầng khí tức màu lửa đỏ, nằm trong huyết nhục, nhưng lại tách rời kinh mạch trong thân thể, thậm chí có thể tùy thời công kích, cách không đả thương người, tan vàng nát sắt.

    Triệu Phong biết rõ, trưởng lão áo bào trắng đã tu luyện “Võ Đạo Nội Kình” đến Hóa Cảnh, chỉ động một cái là có thể phát ra lực lượng như Bôi Lôi, cho dù có một trăm người như mình, cũng có thể trảm sát trong nháy mắt.

    Bình thường chỉ có “Võ Giả” tứ trọng võ đạo trở lên mới có Võ Đạo Nội Kình.

    Triệu Phong, Triệu Khôn đều là những Võ Đồ, không có khả năng có được Võ Đạo Nội Kình.

    Triệu Phong khom người nói:
    - Trưởng lão, ta muốn vào tầng hai Huyền Vũ các.

    - Ngươi tuổi chưa đến 14, tấn chức nhị trọng võ đạo, cũng chỉ xem như bình thường. Chẳng qua, trước khi trở thành đệ tử nội tầng, đãi ngộ khi tiến vào Huyền Vũ các của đệ tử chi tộc và đệ tử bổn tộc, lại có chỗ khác nhau.

    Trưởng lão áo bào trắng lạnh nhạt nói.

    Triệu Phong nghe vậy, hơi sững sờ một chút, nhưng nghĩ đến tộc quy mới ra của Triệu thị gia tộc, liền bình thường trở lại.

    - Mời trưởng lão nói.

    Triệu Phong biết, trước khi có thực lực tuyệt đối, mình không có tư cách mặc cả.

    Trưởng lão áo bào trắng mặt không biểu tình nói:

    - Đệ tử nhị trọng võ đạo, chỉ có thể vào tầng một Huyền Vũ các. Tầng một Huyền Vũ các, có rất nhiều võ học hạ cấp, còn có một số võ học trung cấp. Đệ tử bổn tộc, nhiều nhất chỉ có thể lựa chọn hai võ học trung cấp hoặc là bốn võ học hạ cấp để mang ra ngoài tu luyện, thời gian chỉ hai tháng. Còn đệ tử chi tộc, nhiều nhất chỉ có thể lựa chọn một võ học trung cấp hoặc là hai võ học hạ cấp, thời gian là một tháng.

    Nghe xong quy tắc, Triệu Phong hít sâu một hơi, đáp:
    - Vãn bối hiểu rồi.

    Quy tắc của Huyền Vũ các, đãi ngộ của đệ tử bổn tộc và đệ tử chi tộc có sự khác biệt rất lớn.

    Bất luận là số lượng lựa chọn hay là thời gian tu luyện, đệ tử chi tộc đều không bằng đệ tử bổn tộc, căn bản là chênh lệch gấp hai lần.

    - Tốt! Ngươi có thể tiến vào, thời gian là nửa canh giờ.

    Sau khi trưởng lão áo bào trắng nhận lời, Triệu Phong chậm rãi bước vào Huyền Vũ các, nơi đây đã từng là nơi mà hắn tha thiết ước mơ…

     
  5. bacgiang

    bacgiang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/8/13
    Bài viết:
    571
    Được thích:
    2,585
    Chúa Tể Chi Vương
    Tác giả: Khoái Xan Điếm
    -- o --


    Chương 5: Lựa chọn võ học


    Nhóm dịch: black
    Nguồn :vipvandan.vn


    Huyền Vũ các là nơi trọng địa võ học trong tộc, thu thập các loại võ học bí tịch truyền thừa mấy trăm năm qua, để cung cấp cho đệ tử hậu bối tụ tập tìm hiểu, giúp gia tộc có thể kéo dài sự hưng thịnh.

    Thường thường từ số lượng và phẩm chất bí tịch võ đạo có thể ước lượng ra được thực lực và nội tình của một gia tộc.

    Triệu Phong nhớ rõ. Triệu gia ở trấn Thanh Diệp, căn bản không có cơ cấu như vậy. Huyền Vũ các chia làm ba tầng

    Tầng thứ nhất, số lượng hỗn tạp, phần lớn đều là võ học hạ cấp, ngoài ra vẫn có một ít võ học trung cấp.

    Tầng thứ hai nghe nói là thu thập những bí tịch võ học tinh túy trong tộc, phần lớn là võ học cao câp. thậm chí còn có một sô ít võ học đỉnh câp.

    Nhưng tầng hai của Huyền Vũ các, ít nhất phải là Võ Giả chân chính đạt từ tứ trọng võ đạo trở lên, thì mới có thể đi vào.

    Về phần tầng ba, cũng là tầng cao nhất của Huyền Vũ các, chính là nội tầng truyền thuyết, chưa bao giờ mở cửa cho bên ngoài...

    Đối với Triệu Phong mà nói đừng nói là tầng hai tầng ba của Huyền Vũ các, ngay cả võ học bí tịch của tầng thứ nhât đôi với hăn lúc trước cũng đã là hy vọng xa vời rôi.

    Hắn ở Triệu thị gia tộc này, hoàn toàn không có bối cảnh hay chỗ dựa, lại không có thiên phú hơn người trước đây tu luyện Viêm Cương quyên, chỉ là một bộ công pháp cơ sở, so với công pháp hạ câp cũng có sự chênh lệch rầt lớn.
    Hiện nay, hắn tấn chức nhị trọng võ đạo, đã có tư cách tiến vào tầng một Huyền Vũ các, lựa chọn công pháp thuộc về mình.

    - Triệu thị gia tộc, không hỗ là một trong ba đại gia tộc của thành Vũ Dương, đứng trên mây trăm gia tộc khác.

    Triệu Phong bước vào tầng một của Huyền Vũ các, hơi có vẻ gấp gáp.

    Tại tầng một của Huyền Vũ các, có thể nhìn thấy một vài thân ảnh lẻ loi của đệ tử Triệu thị gia tộc, bọn hăn đang năm băt thời gian đê lựa chọn công pháp thích hợp cho mình.

    Dựa theo quy tắc, thời gian tiến vào Huyền Vũ các chỉ có nửa canh giờ. Bởi vậy, tất cả người tiến vào Huyền Vũ các đều phải giành giật từng giây.

    - Nửa canh giờ, ta phải lựa chọn một bộ công pháp trung cấp hoặc là hai bộ công pháp hạ cấp.

    Triệu Phong hít sâu một hơi, ánh mắt quét về phía giá sách đặt trước mặt.

    - Bí tịch võ đạo trong tầng một của Huyền Vũ các, ước chừng mấy ngàn bản, mỗi quyển đều dày chừng nửa tấc, muốn từ số quý khổng lồ như vậy chọn ra một quyền thích hợp với mình, quả thực không dễ.

    - Toái Thạch Chưởng Nộ Long Quyền. Liễu Diệp Trích Tinh Kiếm. Thiên Phong Như Ý Bộ....

    Nhiều loại bí tịch võ đạo, khiển Triệu Phong nhìn hoa ca mắt.

    Phạch... phạch...

    Triệu Phong nhanh chóng lật qua trang đầu tiên của những bí tịch võ đạo này. Những bí tịch này, ở trang thứ nhất thường có tóm tắm tổng hợp sơ lược.

    Cuồng Phong Đao, đao pháp như gió, thể như Bôn Lôi, dùng tốc độ chiến thắng. Yêu cầu nhất trọng võ đạo, độ khó tu luyện bình thường. Đẳng cấp võ học: hạ cấp.

    Nộ Long Quyền: Có thể gia tăng cường độ khí huyết trong cơ thể người tu luyện, có thể lập tức ngưng tụ khí huyết, lấy thế đè người, sức bật kinh hôn. Yêu cầu nhị trọng võ đạo, độ khó tu luyện khó hơn. Đẳng cấp võ học: đỉnh phong trung cấp.

    Thiên Phong Như Ý Bộ. Bộ pháp cận chiến lấy chậm chế động tu luyện tới Hóa Cảnh có thể cùng vài võ giả động cập quân nhau không bại Yêu câu nhất trọng võ đạo, nhưng cần có ngộ tính nhât định. Đẳng cấp võ học: trung cấp.

    Thiết Cương Sa: Tăng cường thể chất, công pháp phòng ngự hoành luyện, nếu toàn lực thúc dục, có thể ngạnh kháng công kích của người luyện cùng câp. Người tu luyện đên đại thành có thể dùng thân thể chống đỡ đao kiêm. Yêu cầu nhị trọng võ đạo, độ khó tu luyện rất lớn. cân nghị lực và ý chí lớn lao. Đẳng cấp võ học: trung cấp.

    - Bí tịch võ đạo của Huyền Vũ các, quả nhiên vượt xa võ học cơ sở...

    Triệu Phong như mở cờ trong bụng lực chú ý của hắn phần lớn tập trung vào võ học trung cấp.

    Chi vội vàng nhìn qua hơn mười bản bí tịch võ đạo, Triệu Phong đã có vài lần động tâm.

    - Thể nhưng Huyền Vũ các có hạn chế, hắn tấn chức nhị trọng võ đạo, nhiều nhất chỉ có thê mang ra một quyên bí tịch võ đạo trung cấp.

    Nếu như có thể lấy nhiều một chút thì tốt rồi...

    Trong lòng Triệu Phong rất không cam lòng, cũng có chút không phục:

    - Đệ tử chi tộc, chỉ có thể lựa chọn một quyển võ học trung cấp, còn đệ tử bổn tộc thì lại có thể chọn hai quyển.

    Vì muốn tốc độ tuyển chọn nhanh hơn. Triệu Phong âm thầm thúc dục mắt trái.

    Cho dù không tận lực thúc dục mắt trái thì tốc độ duyệt đọc của Triệu Phong cũng đã hơn xa thường nhân.

    Lúc này hắn sử dụng năng lực của mắt trái tốc độ nhanh hơn trước mười mấy lần...

    Thịch thịch thịch...

    Mắt trái của Triệu Phong liên tục nháy lên, dùng tốc độ đáng sợ duyệt đọc những bí tịch võ đạo này.

    Những bí tịch võ đạo này, hắn chỉ cần quét mắt một lượt đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Liên tục lật xem hơn mười bản. Triệu Phong hoàn toàn nhớ rõ nội dung đã đọc qua phân biệt từng bản.

    Lúc số lượng duyệt đọc đạt tới 50 bản. Triệu Phong đột nhiên ý thức được điều gì đó...

    Không đúng!

    Động tác duyệt đọc bí tịch võ đạo của Triệu Phong đột nhiên cứng đờ. Bất chợt, hắn nhớ lại nội dung của những thư tịch mà mình vừa đọc qua.

    Bỗng nhiên, tóm tắt khái quát của hơn mấy chục bản bí tịch liền xuất hiện trong đầu. không sót một chữ.

    - Chuyện này... Triệu Phong thầm giật mình, sau đó lại bị sự cuồng hi thay thể.

    Thì ra, sau khi mắt trái dung hợp, năng lực ghi nhớ của Triệu Phong đã tăng nhiều, có thể nói là chỉ cân xem qua là nhớ. Lúc đặc biệt thúc dục mắt trái những nội dung kia lướt qua, giống như dấu ẩn in sâu trong đầu, rõ ràng không quên khắc sâu vô cùng. Triệu Phong tuyệt đối không ngờ rằng năng lực “xem qua là nhớ” trong truyền thuyết lại xuất hiện trên người mình.

    Trên Đại lục Thanh Hoa này, có rất nhiều truyền thuyết về thiên tài “xem qua là nhớ” chính là một trong sô những biểu hiện đó.

    “Xem qua là nhớ” trình độ bình thường thì chỉ là trí nhớ tốt, xem một lần có thể nhớ tám chín phần.

    Nếu so sánh, vậy thì “xem qua là nhớ” của Triệu Phong cường đại hơn nhiều, hắn chỉ cần thúc dục măt trái đọc qua nội dung thì nội dung sẽ khắc sâu vào trong đầu, cả đời khó quên.
    Có loại năng lực này, lại ở trong Huyền Vũ các, đồng nghĩa với việc Triệu Phong có thể “mang nhiêu” bí tịch võ đạo ra ngoài.

    - Nhanh nào!

    Trên mặt Triệu Phong lộ vẻ điên cuồng nhanh chóng quơ lấy một quyển bí tịch võ đạo mà lúc trước đã khiến mình động tâm.

    Phạch phạch phạch...

    Hắn tập trung tinh lực cao độ, nhanh chóng lật qua lật lại bản bí tịch võ đạo trong tay.

    Chỉ cần mắt trái “đảo qua” nội dung trang sách bất luận là văn tự hay là hình vẽ, hắn đều có thể lập tức ghi nhớ.

    Một bản bí tịch võ đạo hơn mấy chục trang Triệu Phong chỉ mất hai mươi nhịp hô hấp đã nhớ kỹ toàn bộ.

    - Haha ha... Xem qua là nhớ! Thật tốt quá!

    - Trong lòng Triệu Phong vui sướng vô cùng, lại càng điên cuồng hơn, tốc độ tăng nhanh. bắt đầu duyệt đọc những bí tịch võ đạo khác.

    Động tác của hắn, tất nhiên khiển một vài đệ tử trong tộc ở tầng một của Huyền Vũ các chú ý.

    - Tên này điên rồi sao?

    - Có lẽ là lần đầu tiên tiến vào tầng một Huyền Vũ các, hưng phần quá mà.
    Vài tên đệ tử trong tộc chú ý tới động tác của Triệu Phong hơi có vẻ kinh ngạc, sau đó lại lăc đầu.

    Thời gian trôi qua nhanh chóng...

    Nửa canh giờ sau, đã qua ba phần tư thời gian rồi.

    Phù...

    Triệu Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm thần mệt mỏi, nhưng không thể nào che dấu được sự hưng phấn trong lòng.

    Cho đến lúc này hắn đã “trộm đi” của Huyền Vũ các hơn 100 bản bí tịch võ đạo.

    Những bí tịch này, phần lớn đều là võ học trung câp, bao gồm quyền pháp, chưởng pháp, kiêm pháp, bí quyết thổ nạp, bộ pháp khinh thân, luyện thân phòng ngự các loại.

    Bởi vì nhiều lần thúc dục năng lực của mắt trái tinh thần của Triệu Phong tiêu hao rất nhiêu, có chút không chịu nỗi.

    Tiếp đó, hắn chậm rãi dạo chơi ở tầng một Huyền Vũ các, mắt trái mạnh mẽ đảo qua những nơi hẻo lánh.

    Đột nhiên. mắt trái của Triệu Phong tập trung tại một quyền bí tịch võ đạo mốc meo cũ mát ở dưới giá sách.

    Sở dĩ chú ý đến bítịch võ đạo này, là bởi vì Triệu Phong phát giác chất liệu của nó và bí tịch bình thường bất đồng

    Triệu Phong cầm bản bí tịch võ đạo mốc meo này lên, chỉ thấy bên trên viết ba chữ: Phiêu Lăng Độ.

    Lật trang thứ nhất xem tóm tắt sơ lược.

    Phiêu Lăng Độ: Võ học khinh thân thượng thừa có thể khiển người tu hành nhẹ như chim yến, đạp tuyết vô ngân, vượt qua sông lớn... Tu luyện đến đại thành có thể tăng khả năng hoạt động trong hư không thậm chí có thể đứng vững trong hư không giây lát! Yêu cầu nhị trọng võ đạo, rât khó tu luyện, phôi hợp với Võ Đạo Nội Kinh, uy lực càng lớn. Người đạt đến cảnh giới cao nhất, dưới thất trọng võ đạo, khó gặp đối thủ.

    Triệu Phong vốn cho rằng đây chỉ là một bộ công pháp khinh thân bình thường nhưng sau khi nhìn thây nội dung “tăng khả năng hoạt động trong hư không”, phôi hợp với Võ Đạo Nội Kinh trong măt liên lóe lên tinh quang.

    - “Tăng khả năng hoạt động trong hư không”, việc này vượt xa toàn bộ công pháp trung câp khác, phần lớn võ học cao câp cũng không làm được.

    Phối hợp với “Võ Đạo Nội Kình”, điều này nói rõ bộ công pháp khinh thân này có thể dùng cho Võ Giả chính thức từ tứ trọng võ đạo trở lên.

    Kinh khủng nhất là dòng miêu tả cuối cùng: Người đạt đến cảnh giới cao nhất, dưới thất trọng võ đạo, khó gặp đối thủ.

    Khẩu khí thật lớn! Cho dù một số công pháp khinh thân đỉnh cấp cũng không dám dùng ngôn từ như vậy.

    Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, không chút do dự, bắt đầu ghi nhớ nội dụng của Phiêu Lăng Độ.

    - Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, công pháp lợi hại như vậy, tại sao lại đặt ở dưới cùng. giông như không có người nào quan tâm.

    Rất nhanh. Triệu Phong liền phát hiện nguyên nhân.

    Lúc lật đến một phần tư trang sách, chữ viết đằng sau dần mơ hồ không rõ, chủ yếu bởi vì niên đại quá lâu, trang sách đã bị mục nát rôi

    Nói cách khác, quyền bí tịch này, chỉ có thể tu luyện một phần tư nội dung đằng trước.
    - Đáng tiếc... Triệu Phong vô cùng thất vọng.

    Chẳng qua, hắn cũng không từ bỏ, lập tức thúc dục mắt trái tập trung nhìn lên những chữ Viêt mơ hô đó.

    Sau khi toàn lực thúc dục mắt trái Triệu Phong đã có thể miễn cưỡng phân biệt được những chữ viêt mờ nhạt đó, đây đã là nhãn lực gấp mười mấy lần cực hạn của nhân loại.
    Chi nhìn một trang tâm thần Triệu Phong đã mệt mỏi, mắt trái vô lực, tinh thần tiêu hao quá độ.

    - Chỉ cần đem quyền bí tịch này về, ta có thể chậm rãi “phá giải” nội dung phía sau.

    Triệu Phong nghĩ đến đây, liền cầm lấy Phiêu Lăng Độ, đi ra khỏi tầng một Huyền Vũ cảc.

    - Phiêu Lăng Độ? Ngươi chọn quyền bí tịch này?

    Trưởng lão áo bào trắng nhíu mày.

    - Đúng vậy. Triệu Phong cung kính nói.

    - Quyền bí tịch này đã luân lạc ngàn năm, chỗ cao minh huyền diệu của nó thậm chí vượt xa công pháp cao cấp. Nói đên đây, trưởng lão áo bào trăng đột nhiên đôi giọng:

    - Chẳng qua, quyền bí tịch này chỉ có thể nhìn rõ một phần tư nội dung. Càng quan trọng hơn đó chính là bí tịch này rât khó tu luyện một vài thiên tài trong tộc ngày trước cũng hiêm có người thành công. Cho dù thành công. Nó cũng chỉ thích hợp cho dưới tứ trọng võ đạo, tiêm lực có hạn.

    Cuối cùng, trưởng lão áobảo trắng mới khuyên nhủ:

    - Ta khuyên ngươi hãy đổi một công pháp khác, đừng tiêu phí quá nhiều tinh lực vào nó. nêu không suôt đời khó có thêđột phát tứ trọng võ đạo, trở thành Võ Giả chính thức.
    - Đa tạ lời khuyên của trưởng lão, nhưng taý đã quyết rôi Triệu Phong vẫn bình thản như cũ.

    Nhìn Triệu Phong rời đi, trưởng lão áo bào trắng lắc đầu lẩm bẩm:

    - Người trẻ tuôi bây giờ đêu theo đuổi những mục tiêu xa vời.

    Hắn không tin Triệu Phong có thể luyện thành Phiêu Lăng Độ, lại nói một bộ công pháp không trọn vẹn, cho dù có luyện thành thì đã sao?

    Rời khỏi Huyền Vũ các. Triệu Phong trở về nhà.

    Ngồi trên giường, hắn nhắm mắt lại, trong đầu rất nhanh hiện ra nội dung của hơn một trăm bảm bí tịch Võ đạo...

    PreviousNext
     
    Last edited by a moderator: 20/9/16
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)