LS Q.Sự Trở Về Đời Thanh - Tứ Bối Lặc - Chương 50

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc

    Chương Mở đầu


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    [​IMG]




    Giới thiệu

    Tên gốc: Sống lại trong vương triều Ung Chính

    Một người trẻ tuổi đang làm việc trong phòng nhất thời bị mê muội, một cảm giác không sao nói rõ được. Trong phút chốc hắn trọng sinh và trở thành Tứ a ca Dận Chân. Hắn không biết làm thế nào để sinh tồn ở thời đại này, hắn chỉ biết mơ hồ một chút về lịch sử mà thôi, hắn nhớ không nhầm là nhờ xem qua truyền hình và đọc qua một ít tiểu thuyết. Hắn không biết làm thế nào để chế tạo vũ khí hiện đại, cũng không phải là một thiên tài, hắn chỉ là một người bình thường như bao người khác, nhưng cũng hi vọng có thể làm được một số chuyện lớn lao. Câu chuyện được bắt đầu từ đây.

    Một vài dòng giới thiệu sơ lược về nhân vật chính trong truyện "Trở về đời Thanh" của tác giả Tứ Bối Lặc:

    Thời vua Càn Long và Khang Hi là những trang lịch sử hào hùng của Trung Quốc, câu chuyện diễn ra vào thời vua khang Hi (1654_1722). Nhân vật chính trọng sinh làm tứ a ca Dận chân, về sau làm hoàng đế Ung Chính(1678-1735). Đây là vị hoàng đế thứ 5 của nhà Thanh trong lịch sử trung Quốc, trị vì từ năm 1723-1735, là một vị vua siêng năng, cần kiệm và có tin


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc

    Chương 1: Ra đời


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)




    Cuối cùng Lộ Kiệt cũng từ từ tỉnh lại. Vừa rồi khi ngủ, hắn đã mê mang một lúc rất lâu, có một sức mạnh như muốn kéo người ta vào đêm tối vô tận đã hoàn toàn biến mất.

    Tuy rằng, hắn vẫn chưa thể mở mắt nhưng vẫn cảm giác có điểm gì đó là lạ. Sao xung quanh mình toàn là thứ nước dinh dính, không một mảnh vải che thân, tay chân không chịu nghe sai bảo, còn có một người đang vỗ mạnh vào mông hắn. Một tiếng "Oa" vang lên, không ngờ hắn lại khóc như trẻ sơ sinh, không, chính xác mà nói, hắn chính là một đứa trẻ sơ sinh.

    Hắn, Lộ Kiệt, một viên chức đã ngoài 28 tuổi, vừa chợp mắt trong phòng làm việc không ngờ lại biến thành trẻ sơ sinh. Hắn kinh hãi dốc sức liều mạng dãy dụa, nhưng đôi mắt vẫn như bị phết hồ, dù dùng sức giương lên thế nào vẫn không mở ra.

    Đúng lúc này một tiếng nói mừng rỡ vang lên tựa như tiếng sét giữa trời khiến cho hắn bàng hoàng: "Chúc mừng chủ nhân, là một tiểu a ca."

    "Ta đang nằm mơ hay vào nhầm bệnh viện tâm thần rồi. A ca? Đây không phải là cách gọi chỉ dùng ở triều Mãn Thanh hay sao?" Lộ Kiệt hoảng sợ.

    Tiếng chúc mừng tới tấp và một luồng gió thổi đến gây cảm giác man mát trên da tay khiến hắn dần phủ nhận khả năng mình đang nằm mơ, hay là hắn đã chết rồi và lại đầu thai lần nữa đây? Không thể nào, cho dù hắn chết đi trong giấc ngủ, rồi nhanh chóng đầu thai một lần nữa cũng sẽ tuyệt đối không lộn ngược về quá khứ.

    Tiếp đó, hắn cảm thấy mình bị tã lót tơ tằm bọc lấy, hắn không thể không chua xót tiếp nhận chuyện bản thân mình trở thành trẻ sơ sinh là thực. Trời nhìn thấy có lẽ còn thương sao? Chuyện bất ngờ bị biến thành trẻ con đã khiến hắn nhức đầu lắm rồi, nếu quả thật là đi đến triều Thanh thì lại càng thảm, cứ nghĩ đến tỉ lệ trẻ sơ sinh chết vào thời kỳ này là hắn gần như khóc không ra tiếng.

    Trong tiếng chúc mừng ầm ĩ của mọi người, hắn mơ mơ màng màng thiếp đi một lát.

    Những tiếng bước chân vội vã chen nhau đánh thức hắn dậy, một giọng nói lanh lảnh cất lên khiến hắn giật nẩy mình, "Hoàng Thượng khẩu dụ, Ô Nhã thị sinh hạ hoàng tử khiến trẫm rất vui lòng. Nay thưởng cho Ô Nhã thị một thanh ngọc Như Ý, mười cung nữ và thái giám, người hầu cho tiểu a ca theo thông lệ."

    "Ta thật sự bị cuốn vào dòng thời không, không chỉ trở lại nhà Thanh, một trong những triều đại thối rửa nhất Trung Quốc, mà còn sinh ra trong Hoàng thất. Tỉ lệ chết của trẻ sơ sinh trong Hoàng thất rất cao nha!"

    Nhưng hắn vẫn có một tia hy vọng, chỉ một tia thôi. Bởi vì cái tên Ô Nhã thị hình như nghe rất quen tai, láng máng lúc hắn đọc sách lịch sử đã trông thấy trong danh sách các hoàng đế hoàng hậu, chắc hẳn là nhân vật có danh tiếng trong lịch sử, nên con của nàng cũng không phải dạng tầm thường, hơn nữa làm một hoàng tử chắc cũng không tệ, ít nhất cũng là hậu duệ của nhà vua, là tầng lớp ăn ngon mặc đẹp. Trước đây, trong công ty mình luôn phải dựa dẫm vào người khác, không ngờ giờ đây mình cũng có quyền có thế rồi, Lộ Kiệt nhất thời rất đắc ý.

    Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, tất cả lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.

    Khi Lộ Kiệt tỉnh lại lần nữa, hắn thấy mình đã có thể mở mắt rồi liền hào hứng đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn cho đã mắt. Bình thường hắn chỉ có thể xem cung đình nhà Thanh qua Tivi, không ngờ hôm nay lại có thể được tận mắt nhìn thấy thế này. Sau khi xem xong hắn có chút thất vọng, gian phòng không lớn, chỉ tầm mười mét vuông, nhưng cũng có thể tính là lịch sự tao nhã. Bên cạnh hắn là tấm màn màu xanh nhạt có lẫn màu da cam, tiếp đến là một cái hòm sơn bằng gỗ, hiển nhiên là do "ngạch nương" mình có danh phận thấp, cho nên không có nhiều đồ dùng. Trong nhà chỉ có mỗi bình hoa mai làm đồ trang trí mà thôi.

    Dựa theo quy củ của triều Thanh, vì mình mới được sinh ra nên sẽ không nói đến chuyện cắt đất phân hầu, với thân phận của một a ca thì "mẹ giàu, con cũng sang", nếu như địa vị mẫu phi cao thì đãi ngộ của a ca cũng theo đó mà lên. Căn cứ tình hình trước mắt, nếu như không có ân chỉ của hoàng thượng thì đoán chừng chỉ có hai mẹ con với nhau thôi.

    Đang lúc hắn híp mắt liếc ngang liếc dọc cảm nhận đôi chút thì một người đầu đội mũ đuôi cá từ cửa bước vào. Đôi mắt của nó mang vẻ ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn, chính là tiểu thái giám mười tuổi Tô Lạp.

    Thấy Lộ Kiệt đã mở mắt, tiểu thái giám kêu lên không ngừng: "Chủ nhân, chủ nhân, tiểu a ca đã mở mắt rồi."

    Sau đó, Lô Kiệt bị một bà mụ tóc dài chải rẽ giữa bế lên đi vào phòng bên cạnh, xem ra đã là mùa đông nên trong phòng có thêm lò xông hương thật ấm áp dễ chịu. Hắn được đặt vào lòng một vị phu nhân đang ngồi tựa vào mạn giường, đây chắc là ngạch nương của hắn rồi. Hắn tò mò quan sát nàng, nàng cũng mới chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi, khuôn mặt tròn tròn, mắt một mí, theo ngôn ngữ hiện đại thì cũng không thực sự là một mỹ nữ gì, nhưng nhìn đến đôi mắt tràn đầy yêu thương và xúc động kia, hắn cũng không tránh được có chút cảm giác khác thường. Vị ngạch nương này liên tục nói "Con của mẹ" và ôm hắn sát vào lòng, thậm chí hắn còn nghe được nhịp tim của nàng.

    "Hoàng thượng giá lâm, Ô Nhã thị mau nghênh đón" âm thanh thỉnh an đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

    Nàng kinh hãi, khuôn mặt đỏ ửng lên, đưa bọc tã cho bà mụ, muốn vùng dậy để xuống giường nghênh đón thì ở ngoài cửa ra vào cũng đã xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, đầu đội mũ lông hồng kết, mặc giáp bào vải bông màu xanh, thắt lưng ngọa long đeo ở hông biểu lộ rõ thân phận.

    Tim Lộ Kiệt nhảy dựng lên thình thịch, đây chính là hoàng a mã của hắn, hoàng đế Đại Thanh. Hoàng đế trẻ tuổi đỡ lấy Ô Nhã Thị, ra hiệu cho nàng không cần phải thi lễ, rồi đến bế lấy Lộ Kiệt trên tay bà mụ gần đó, cẩn thận quan sát nhi tử mới ra đời của mình.

    Lộ Kiệt cũng nhân cơ hội này quan sát hoàng đế. Vóc người hoàng đế không cao, khuôn mặt thanh tú, dưới lông mày cong cong là đôi mắt hẹp dài điển hình của người Mãn, đồng tử đen nhánh, bộ râu ngắn rậm, khuôn mặt cho thấy người đang vui vẻ. Chỉ có điểm duy nhất không được hoàn hảo đó là trên mặt có vài vết rỗ nhàn nhạt. Mặt rỗ, nhìn thấy người mặt rỗ đáng mến này, Lộ Kiệt hưng phấn kêu to lên, hắn đã có thể khẳng định vị hoàng đế trước mặt này chính là một trong những nhân vật lịch sử mà hắn yêu thích nhất, Thanh Thánh tổ Khang Hi gia! (Vì lúc Khang Hi ba tuổi từng bị bệnh đậu mùa nên để lại vết sẹo suốt đời trên mặt, cũng chính vì nguyên nhân này mà sau khi hoàng đế Thuận Trị băng hà do bệnh đậu mùa, Khang Hi được ủng hộ làm hoàng đế mạnh mẽ hơn hẳn các vị hoàng tử lớn tuổi khác.) Không ngờ được mình lại trở thành con của hắn, thật sự khiến cho Lộ Kiệt mừng rỡ! Hắn hoa chân múa tay vui sướng, vừa cười vừa kêu lên.

    Trong khi đó, Khang Hi cũng đang quan sát tường tận đứa con trai này, y thấy đứa con này thật sự đáng yêu, làn da màu hồng phấn còn nhăn nhíu (tuy rằng có thể trong mắt người khác thì nhìn xấu xí như con chuột nhỏ), đôi mắt nhỏ mở to, chiếc miệng nhỏ nhắn cười toe toét, hẳn là đang cười ta rồi, trong miệng còn ồ ồ à à, thật muốn ôm hôn nó quá.

    Một lúc lâu sau, Khang Hi quay đầu, cười nói với Ô Nhã Thị: "Mấy ngày hôm nay trẫm thực sự rất cao hứng, hôm trước Diêu Khải Thánh đánh bại hải tặc, Ngạc tướng quân tiếp tục thắng trận, mà không ngờ được ngươi lại sinh cho trẫm một tiểu a ca."

    Ô Nhã Thị nghe thấy vậy cười nói: "Chúc mừng vạn tuế gia, hẳn là đã đến thời kỳ hưng thịnh của Đại Thanh rồi, nhìn tiểu a ca có vẻ thích chí lắm, nhất định về sau có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho hoàng thượng và thái tử rồi."

    Khang Hi trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Trẫm nhất định sẽ chọn một cái tên tốt cho hắn, tuy trẫm đã có mười người con nhưng rất ít người nối dõi, lần lượt chỉ có thái tử, đại a ca Dận Đề cùng tam a ca Dận Chi, nhưng mà nhìn bộ dáng của đứa bé này hẳn là người có phúc. Như vậy đi, gọi nó là Dận Chân nghe được không?"

    Ô Nhã Thị liên tục cảm ơn mãi.

    Nghe được câu này, Lộ Kiệt mừng muốn ngất luôn, vận khí tốt đến thật không nhỏ, không ngờ mình trở thành Ung Chính, trở thành một nhân vật có thể chi phối lịch sử, thật sự khiến hắn không thể ngờ nổi. Nếu không phải vì sợ làm "cha mẹ" mình hoảng sợ, suýt chút nữa hắn đã hô vạn tuế rồi. Trách không được cái tên Ô Nhã Thị nhe quen tai, thì ra về sau chính là mẹ của Ung Chính, cũng chính là người mà sau này Ung Chính đã hiếu kính sắc phong làm Hoàng Thái Hậu.

    "Còn có một chuyện, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi. Ngươi cũng đã biết cách đây không lâu Đông quý phi sinh cho ta một bé gái nhưng không được bao lâu thì mất, vì thế nên Đông phi thương xót mãi không thôi rồi đổ bệnh, trẫm cũng rất đau lòng nên tính tạm thời để Dận Chân đi qua thử an ủi Đông Phi xem sao. Trẫm cũng biết Dận Chân là con đầu lòng của ngươi, ngươi..." Khang Hi chần chừ không nói tiếp.

    Lúc này, lòng Ô Nhã Thị đau như cắt, làm sao nàng cam lòng cho đi đứa con mà mình vừa mới sinh ra chứ, đó là cốt nhục của nàng mà, vừa mới khóc chào đời đã phải đưa ngay cho người ta rồi. Dù vậy, nàng cũng hiểu rõ tuy rằng hoàng thượng nói muốn lấy ý kiến của mình nhưng thực ra đã có chủ ý rồi, hơn nữa mình cũng chỉ là một cung nhân bình thường, làm sao có thể ganh đua với quý phi chứ.

    Từ khi Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu qua đời, người mà hoàng thượng yêu thương nhất chính là Đông phi, ngay cả trách nhiệm nuôi dạy thái tử cũng giao cho nàng, việc Đông quý phi chiếm quyền trong hậu cung chỉ là chuyện ngày một ngày hai, thân phận mình lại khác hẳn một trời một vực, có lẽ giao con cho nàng ta nuôi dạy thì mai sau nó sẽ có tương lai hơn.

    Vì thế, nàng cố nén lệ trong mắt, nói từ tốn: "Bệ hạ, xin người đừng làm khó thiếp, tiểu a ca được giao cho quý phi nương nương là may mắn của nô tài. Nô tài chỉ cầu mong thỉnh thoảng được nhìn thấy tiểu a ca một cái là cũng thỏa mãn rồi."

    Khang Hi nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự trìu mến: "Ngươi có nghĩ thế cũng không uổng ta đã thương yêu ngươi, ngươi thấu tình đạt lý như thế thì trẫm sẽ không phụ bạc ngươi đâu. Vài ngày nữa, nhất định trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi." Ô Nhã Thị liền tạ ơn hoàng đế.

    Khang Hi khoát tay chặn lại và bảo: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ sớm đi. Trẫm cũng hơi mệt nên về tĩnh dưỡng, trẫm mang Dận Chân tới thăm Đông Phi đây, qua ít ngày nữa trẫm sẽ đến tìm ngươi nói chuyện."

    Cứ như vậy Lộ Kiệt rời xa mẹ mình, bắt đầu cuộc sống dưới tư cách hoàng tử Dận Chân.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 2: Cuộc sống trong Cung Uyển


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Thời gian như nước trôi, thoáng cái Dận Chân đã sống trong Cung Uyển được bốn lần xuân qua thu lại, lớn lên phấn trang ngọc trác làm người khác rất yêu thích. Đông Quý phi thực sự xem hắn như con của mình đẻ ra, ngậm trong miệng còn sợ rơi.

    Thái Tử mặc dù được nàng nuôi dưỡng ở đó nhưng dù sao cũng e ngại thân phận. Thái Tử chỉ tám tuổi nhưng hiểu biết không ít, hiện giờ đã có chút phong thái cha anh, dáng vẻ gây cho người ta cảm giác điềm tĩnh từ sâu bên trong giống như một nhân vật làm cho người ta không dễ thân cận.

    Lộ Kiệt cũng dần dần thích ứng với những phép tắc quy củ bên trong Cung Uyển, vì thế bắt đầu cuộc sống thoải mái, từng cử chỉ đều bộc lộ uy nghiêm của một Hoàng tử. Ở trước mặt những nô bộc trong cung, hắn cố hết sức che giấu sự tùy ý không câu nệ của một người hiện đại là bản thân mình. Vậy đã đành, không được tự nhiên nhất chính là đôi khi còn phải giả bộ nai tơ, dù sao cũng phải đóng vai một nhân vật chỉ mới bốn tuổi, trong khi tâm thái đã là người trưởng thành từ lâu. Ngụy trang vất vả như thế, hiệu quả vẫn là có hạn. Thế cho nên đám cung nữ, thái giám kia thấy vị a ca này, cũng hiểu được chủ tử này tuy nhỏ tuổi lại không dễ lừa gạt chút nào. Nhưng, khi ở trước mặt Đông Quý phi, Dận Chân vẫn là cố gắng hết sức bày ra bộ dạng ngây thơ, khờ khạo.

    Mặc dù hắn biết mẹ ruột của mình đã được phong tần vào năm Khang Hi thứ mười tám ( lúc Dận Chân hai tuổi), nhưng so với thân phận của Hoàng Quý phi Đông thị, chung quy cũng không thể đánh đồng. Huống hồ từ một cung nữ mà được phong tần cũng chủ yếu là nhờ sinh hạ được Dận Chân. Lộ Kiệt hiểu rõ một đạo lý quan trọng từ kinh nghiệm thực tiễn đời trước là phải có người chống lưng tốt thì thắt lưng mới thẳng được. Đông quý phi không có con ruột, cộng thêm nỗi đau mất nữ nhi, nên đối với việc hầu hạ dưới gối (BD: nguyên văn: Thừa hoan tất hạ "承欢膝下 chỉ việc con cái phụng dưỡng cha mẹ) lại càng lưu tâm, Lộ Kiệt càng giả vờ là một đứa trẻ ngây thơ, khờ khạo, nàng lại càng sủng ái đứa con nuôi này. Người trong cung đình cũng như nước lên thì thuyền lên mà càng xem trọng vị a ca này.

    Từ năm ngoái, chiếu theo quy định thì ngày hôm nay Hoàng Đế phải phong ấn tế tổ, muốn Hoàng Thái Tử đi theo. Sau đó bữa trưa lại cùng Đông Phi và Tứ a ca dự gia yến.

    Tảng sáng, Dận Chân đã đến thỉnh an cả hai vị ngạch nương, bị hai người hỏi thăm linh tinh đến cả chuyện điểm tâm ăn cái gì. Kỳ thật họ cũng không hỏi hắn mà là hỏi thái giám Tần Thuận luôn bên cạnh hắn, Dận Chân gọi y là biết tuốt, chỉ là y suốt ngày kè kè bên người nên Dận Chân cảm thấy rất nhàm chán.

    Từ khi người Mãn vào Trung nguyên luôn rêu rao rùm beng là dùng nhân hiếu trị thiên hạ, vì thế con em hoàng thất ít nhiều đều được dạy bảo từ nhỏ. Dù là bé trai nhỏ xíu chưa được học vỡ lòng đã được dạy cho hàng ngày phải sớm thỉnh an, muộn báo cáo như làm bài tập. Lễ vấn an hàng ngày là làm giống như Dận Chân chỉ dập đầu lễ rồi thưa: "Nhi thần thỉnh an hoàng ngạch nương", sau đó quý phi dặn dò vài câu, sau đó lấy câu "Tiểu a ca đi chơi đi" làm kết thúc.

    Nhưng hôm nay, sau khi đã kết thúc thỉnh an theo thông lệ, Đông quý phi bảo Tần Thuận đưa Dận Chân tiến tới gần, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Dận Chân mà bảo: "Tiểu a ca, hôm nay là ngày 26 rồi, sắp bước sang năm mới nên không cần câu nệ như vậy. Lại đây ngồi gần Ngạch nương. Lát nữa ta bảo Lý Tam nhà bếp làm cho ngươi một vài món ăn ngon. Hoàng a ma của ngươi và Thái Tử tế tổ xong sẽ về đây. Chúng ta sẽ lại giống bá tánh bình dân vui vẻ cùng nhau dùng bữa cơm đoàn viên."

    Dận Chân đương nhiên mừng rỡ mặt mày hớn hở. Hắn đã chán cái cảnh ăn một mình ở Ngự thiện phòng rồi. Ở đó lúc nào cũng là đồ chiên và hầm cách thuỷ, ngày nào cũng hai mươi mấy món mà hương vị thì không khác nhau bao nhiêu. Hiện tại hắn xem như đã hiểu rồi, hoá ra người của Hoàng gia vẫn bị lừa, những thứ này chỉ là những thực phẩm bỏ đi làm sao so sánh được với những món ăn đủ loại mà hắn đã quen dùng ở thời hiện đại. Có đôi khi, hắn quả thực đã muốn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn phù hợp khẩu vị của mình. Nhưng dù gì thì cái này cũng chỉ có thể nghĩ thôi chứ không có khả năng thực hiện.

    Đông quý phi có một trù phòng nhỏ, đầu bếp là Lí Tam. Y làm món ăn cũng rất khéo léo, có phong vị Giang Nam, không nói chuyện mùi vị, thực phẩm cũng tươi mới, không như ở đại trù phòng, rau cũng héo ngắt héo ngơ. Mấy thằng nhãi ở Nội Vụ Phủ không biết là đã nhân cơ hội hốt được bao nhiêu bạc rồi.

    Dận Chân chui vào trong lòng Đông quý phi mượn làm nũng mà ăn đậu hũ một cách khoái chí. (^^)

    Vào giữa trưa, thái giám Thượng Thiện Phòng dâng lên mấy loại điểm tâm như Hạnh nhân tô, Nam qua tử tô (làm từ bí đỏ), Trư du cao, cùng bốn loại bánh nướng nhân thịt băm. Đông quý phi đặt trước mặt Dận Chân cười bảo: "Tiểu a ca, đây đều là những thứ hàng ngày ngươi thích ăn nhất, ăn trước mấy miếng đi, Hoàng A ma và Thái Tử còn phải một lúc nữa mới về, đừng để đói bụng."

    Nếu như ngày thường, Dận Chân sẽ không khách khí, nhưng là hiện giờ thật ra hắn lại có chút nhớ nhung. Xuyên qua đến nay là ba năm, tuy rằng hắn thường xuyên có thể nhìn thấy Hoàng A ma Khang Hi Hoàng Đế. Nhưng vì Mãn tộc chú ý đến phụ đạo tôn nghiêm, còn có tập quán ôm cháu chứ không bế con chứ chưa nói đến những cử chỉ thân mật khác.

    Ba năm sau khi Dận Chân ra đời, Khang Hi bận rộn chu toàn kế sách bình định tam phiên, hơn nữa còn chú tâm bồi dưỡng Thái Tử nên không quan tâm nhiều tới Dận Chân. Hơn nữa Dận Chân còn nhỏ, bản thân hắn cũng không muốn bị chú ý quá sớm. Một mặt sợ vô ý mở miệng làm Hoàng Đế Lão Tử hoảng sợ, một mặt nếu mình bộc lộ tài năng quá mức thì khẳng định sẽ thành cành cao đón gió [DG: nguyên văn là: bị súng bắn chim đầu đàn]. Thế nhưng, bây giờ cũng đúng thời điểm gây ấn tượng với Khang Hi rồi.

    Đại a ca lúc này đã trưởng thành, tuổi thiếu niên bừng bừng khí thế, thêm đó lại có Minh Châu ở phía sau chèo chống lại thường xuyên có cơ hội đúc rút kinh nghiệm. Khang Hi đi thu thú cũng mấy lần mang theo Đại a ca. Có lẽ Đại a ca cũng được Hoàng Đế yêu thích vài phần. Tam a ca nhiều hơn Dận Chân ba tuổi, vừa mới bắt đầu học vỡ lòng nhưng đã rất thông minh, các sư phụ đều khen y có trí nhớ tuyệt vời đã nhìn qua cái gì là nhớ như in, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà văn chương đã như nước chảy mây trôi.... Khang Hi bình sinh rất coi trọng Hán học, bởi vậy cũng chú ý tới y. Tính đi tính lại, bây giờ chỉ có Dận Chân còn chưa bộc lộ tài năng. Dận Chân không biết tương lai mình sẽ như thế nào, bánh xe lịch sử liệu có thay đổi gì không, nhưng ít nhất hắn muốn thử nghiệm để xem tiền đồ của mình có do tay mình nắm giữ hay không.

    Đông quý phi nhìn hắn một hồi lâu, nàng chỉ thấy Dận Chân ngẩn người chìm trong suy tư mà không thấy có phản ứng gì thì sốt ruột. Nàng sợ đứa nhỏ này không biết có mắc phải bệnh gì không bèn gọi hắn vài tiếng. Lúc này Dận Chân mới phản ứng được. Đông phi nói: "Tiểu a ca vì sao không ăn một chút?"

    Câu này đúng câu mà Dận Chân mong muốn bèn đáp, "Hồi bẩm Ngạch nương, nhi thần nghĩ hoàng A ma, ngạch nương và Thái Tử còn chưa dùng, nhi thần sao dám ăn trước?" Dận Chân đáp lại. Nói xong câu đó chính hắn cũng nổi da gà. Đông phi lại rất cảm động, vẫy tay ý bảo Dận Chân đi qua rồi ôm vào lòng.

    Đông quý phi trìu mến nhìn đứa bé này thầm nghĩ: đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có lòng hiếu thảo, tuy bảo là không phải mình sinh ra nó nhưng là thật lòng yêu thương.

    Đông Quý phi chậm rãi nói: "Chân nhi, quả là Ngạch nương đã không uổng công thương yêu con, tuổi con còn nhỏ mà biết được thế nào là hiếu thuận, nếu Hoàng A Mã của con mà biết được việc này, không biết người sẽ vui mừng đến mức nào đây." Dận Chân cần nhất chính là cái hiệu quả này đây. Là con của đế vương, bề ngoài thì có vẻ rất vẻ vang, nhưng kỳ thực lại vô cùng nguy hiểm. Nhất là khi đối diện với một vị vua có thể xưng là bậc thánh hiền như Khang Hi, nếu như bất tài thì tất sẽ bị vứt bỏ, nếu đa tài thì lại bị người khác đố kỵ. Bởi vậy, từ xưa đến giờ, các vị đế vương thường dựa nhiều vào chiêu bài hiếu đạo, tôn sùng chủ trương lấy hiếu trị thiên hạ. Theo đó mà suy thì, là con của Hoàng đế, chỉ cần làm tròn được hai chữ hiếu đạo thì nhất định có thể khiến Khang Hi có được ấn tượng tốt về mình.

    Đông quý phi định nói thêm vài lời thì chợt nghe quản sự thái giám hô to từ ngoài cửa: "Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Thái Tử giá lâm."

    Đông Quý phi đứng lên chỉnh trang lại y phục, Dận Chân vội vàng quy quy củ củ mà đứng sau lưng Đông Quý phi.

    Tiếng hô vừa dứt đã nghe thấy ở gian ngoài có tiếng bước chân của hai người. Đây là lần đầu tiên Dận Chân đứng gần Hoàng A ma của mình như vậy. Ra đời đã ba năm, ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy phụ thân ở chỗ Đông quý phi nhưng lúc nào cũng nhanh chóng bị ma ma bế ra ngoài. Rốt cuộc phụ tử chưa từng thực sự gặp gỡ được lần nào.

    Khang Hi đang khoác trên người bộ cát phục được thêu chín sợi hoàng kim tuyến, cổ áo bằng da cáo đen, đỉnh mũ miện được đính ba tầng kim long có gắn lông đuôi chim, bốn phía xung quanh được khảm bằng mười lăm viên ngọc trai phương Đông, bốn vòng kim phật, trên cặp môi mỏng có một hàng râu hình chữ nhất lại càng hiện lên vẻ kiên nghị của chủ nhân, sự uy nghiêm hiển lộ qua từng bước chân.

    Hình dáng Thái Tử không khác Khang Hi, điệu bộ cũng như vậy. Y mặc lễ phục gấm vóc bốn con rồng, cổ áo bằng lông cáo đen, mũ bằng lông cáo màu xanh, đỉnh có thêu chỉ nhung màu hồng, mười hai viên đông châu chỉ rõ địa vị Thái tử.

    Dận Chân nhìn vị Đại a ca làm Thái tử suốt bốn mươi năm trong lịch sử này, trong lòng ngũ vị tạp trần (BD: cảm xúc lẫn lộn). Nhớ tới Thái Tử Dận Nhưng, Hoàng Hậu Hách Xá Lý cưỡi hạc quy tây (quy tiên, chết), y còn trong tã lót đã trở thành Thái tử, năm tháng dần trôi vận mệnh chìm nổi, hai lần lên hai lần xuống, sau đó bị giam lỏng ở Trịnh gia trang, đến năm mươi tuổi thì do buồn bực sầu não quá độ mà chết, cuối cùng được phong danh hào "Lý Mật thân vương", đúng là tạo hóa trêu ngươi.

    Đợi cho Đông quý phi thi lễ với Khang Hi xong, Dận Chân nhanh nhẹn chạy đến chỗ Khang Hi sau đó vuốt tay áo chống tay xuống phía trước, sau đó từ từ quỵ gối xuống quỳ thỉnh an: "Nhi thần Dận Chân cung thỉnh Hoàng a ma thánh an." Miệng lưỡi lanh lợi lạ thường làm Khang Hi thoáng kinh ngạc, hơi gật đầu nói: "Đứng lên nói đi." Dận Chân tạ ơn rồi quay sang thi lễ và thỉnh an với Thái Tử. Trong lòng Dận Nhưng có chút đắc ý nhận lễ của vị đệ đệ này, y chỉ đưa tay đỡ một cách hờ hững, Khang Hi nhìn rõ hành vi của con cả nhưng không nói cái gì mà chỉ quan sát đứa con nhỏ này của mình.

    Sau khi Dận Chân thỉnh an xong liền quay về đứng nép bên người Đông quý phi mắt nhìn thẳng. Hắn mặc áo xanh vẽ rồng theo lệ hoàng tử phải mặc, đội mũ có tua hồng trên đỉnh, mộc mạc lại vẫn toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên. Khang Hi nhìn thấy không khỏi sinh lòng yêu mến, bèn nói: "Tuổi còn nhỏ đã biết đạo quân thần phụ tử, cũng thật hiếm có."

    Đông quý phi nghe thấy lời khen lại thêm mắm dặm muối không ngừng kể những biểu hiện tốt của Dân Chân khen nức nở một hồi lâu. Ngoài mặt Dận Chân càng thêm nhu thuận nhưng trong lòng thì đã mừng thầm: "Cuối cùng không uổng công lần này, tuy rằng trong bụng rỗng không nhưng cũng coi như đáng giá."

    Khang Hi hơi kinh ngạc, ngày thường đúng là không chú ý đến đứa con thứ tư này, thế nhưng để ý cẩn thận một chút thì cảm thấy hắn có khí độ ung dung, thần định khí nhàn, so với Thái Tử cũng không kém cỏi chút nào. Khang Hi càng thêm tò mò liền vẫy tay gọi Dận Chân đến bên cạnh bèn nói: "Thái Tổ Cao Hoàng Đế của chúng ta khởi nghiệp từ mười ba tấm khôi giáp, phàm là con cháu của họ Ái Tân Giác La thì đều là trời ban xuống, ngươi niên kỷ tuy nhỏ nhưng chắc cũng có chí hướng." Lúc này, Khang Hi quay đầu nhìn về phía Dận Nhưng: "Ngươi là Thái Tử, ngươi nói trước đi, chí hướng của ngươi là gì?"

    Thái Tử hơi khẽ khom người đáp: "Nhi thần trời sinh tính ngu dốt, nguyện cố gắng noi theo Hoàng a ma, bảo vệ cơ nghiệp mà Hoàng Mã Pháp cùng với Hoàng A mã đã gây dựng nên."[DG: hoàng mã pháp để chỉ cha của vua, ông nội của thái tử]

    Khang Hi chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Dận Chân biết rõ Khang Hi rất không vừa ý với đáp án này. Theo cá tính của Khang Hi thì chắc hẳn không phải là người chỉ cần giữ gìn cái đã có, mà phải là người mạnh dạn khuyếch trương.

    Khang Hi lại quay đầu sang phía Dận Chân rồi hỏi: "Tứ a ca, ngươi thì sao? Cũng nói thử xem."

    Dận Chân đã tính trước vấn đề này. Hắn biết rõ sớm muộn gì Hoàng Đế nhất định sẽ hỏi, cho nên đã tự hỏi từ thật lâu rồi, bởi vậy không chút hoang mang bèn nói: "Hồi bẩm Hoàng A ma, hiện tại tuổi nhi thần còn nhỏ chỉ nên chăm chỉ mà đọc sách tập võ. Đợi khi nhi thần lớn lên, sẽ đủ sức theo Hoàng a ma và Thái Tử làm Ba Đồ Lỗ của dòng họ Ái Tân Giác La chúng ta."

    (BD: Ba Đồ Lỗ - 巴图鲁 là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu trong triều đại nhà Thanh, trong tiếng Mãn Châu, Ba Đồ Lỗ có nghĩa là " dũng sĩ", vì vậy danh hiệu này được ban cho những tướng lính và binh sĩ chiến đấu dũng cảm, thiện chiến trên chiến trường hay những võ sĩ trong các cuộc thi đấu. )

    Dận Chân biết rõ vì thân phận Thái Tử đã được định đoạt, nếu hắn sớm biểu lộ ra dã tâm thì không chỉ có Thái Tử không dung, lại còn khiến Khang Hi ngờ vực vô căn cứ. Cho nên trước mắt nên xác định cho mình một vị trí thích hợp nhất là một thần tử có khả năng và một lòng trung thành. Còn nữa, Hoàng thất đời Thanh xưa nay chú trọng võ công. Đương nhiên, Dận Chân trong sách sử có tài trị quốc không có tài lãnh binh, lúc này hắn cũng chẳng ngại mà khoác lác một hồi. Mình vẫn chỉ là tiểu hài tử, dù có nói sai cũng không phải là một tội lỗi lớn gì, có thể khiến Hoàng Thượng hài lòng một lần cũng không sao. Chỉ cần tỏ rõ tấm lòng trung thành của mình mới là quan trọng.

    Nghe Dận Chân nói thế, Khang Hi thật sự kinh hãi. Đứa nhỏ này chưa tới bốn tuổi nhưng chí hướng của hắn, ngôn ngữ của hắn không kém hơn ba đứa anh lớn tuổi. Khang Hi hơi nghi ngờ Đông quý phi đã dạy hắn liền nhìn về phía Đông thị thì thấy gương mặt của Đông thị hiện rõ vẻ kinh ngạc bèn hỏi: "Tứ a ca, những lời này là học của ai?"

    Dận Chân đối với câu này cũng đã có chuẩn bị. Hắn giả bộ mặt ngây ngô khờ khạo ứng đối: "Hoàng a ma, nhi thần nói sai rồi sao?"

    Khang Hi lúng túng mất tự nhiên rồi cười cười: "Ngươi còn chưa tới tuổi đi học lại có chí hướng như vậy. Hay lắm, trẫm muốn biết, Tứ a ca học được những câu này từ đâu?"

    Dận Chân thầm nghĩ, người thông minh thường thường đa nghi. Nỗi nghi ngờ của Khang Hi Hoàng Đế không phải chỉ là một phần hay nửa phần, giọng nói đã dùng kiểu hỏi khi thiết triều gặp tấu chương, phụ thân bắt đầu để ý đứa con này rồi. Suy nghĩ một chút hắn lại đáp: "Nhi thần thường nghe chuyện kể việc Hoàng a mã bắt Ngao Bái nên nhi thần nhớ rõ, bọn thị vệ nói Hoàng a mã là một Ba Đồ Lỗ, tất nhiên nhi thần cũng muốn làm Ba Đồ Lỗ."

    Khang Hi vui vẻ lắm. Trong lòng Dận Chân không khỏi oán oán thầm, ai cũng thích nghe nịnh nọt, xem ra ngay cả người coi là "Thánh quân" như Khang Hi cũng không là ngoại lệ.

    Khang Hi thoải mái cười nói với Dận Chân: "Tốt, Tứ a ca có lòng muốn làm Ba Đồ Lỗ, bảo vệ thiên hạ Đại Thanh, bảo vệ trẫm và Thái Tử, chí khí đáng khen, nên thưởng! Dận Chân, hãy nói cho Hoàng a ma biết ngươi muốn cái gì?"

    Dận Chân do dự một chút rồi ngượng nghịu trả lời: "Hoàng a mã, nhi thần có thể "lên cây" hay không?"

    Khang Hi ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi muốn cái gì?"

    Dận Chân nói: "Nhi thần muốn "lên cây", vài ngày trước nhi thần gặp Tam ca, Tam ca nói huynh ấy đã hiểu lên cây, nhi thần cũng muốn lên cây, Tam ca bảo nhi thần phải đi Vô Dật trai mới có thể hiểu, nhi thần muốn đi Vô Dật trai."

    Khang Hi đã hiểu rõ, nguyên lai Dận Chân đang vào thời thay răng, giữa các răng có khoảng hở, Khang Hi nghe thấy hiểu nhầm từ "thượng thư" – đọc sách thành "thượng thụ" - lên cây nên lập tức vui vẻ, Thái Tử cũng không thể nén cười, Đông quý phi đang bụm miệng, mặt đỏ ửng. Khang Hi cười to nói: "Lão Tứ chúng ta muốn lên cây. Thượng Thư, lên cây! Hay lắm, cái nào cũng tốt cả."

    Cố lắm mới nín được cười, Khang Hi nói: "Tứ a ca tuy chưa đến tuổi đi học nhưng thông minh vượt bậc. Trẫm đã nói rồi, trẫm đồng ý với ngươi, ngày mai tìm cho ngươi sư phụ dạy vỡ lòng. Tuy nhiên, nếu cảm thấy đọc sách khổ sở thì cũng đừng đi tìm hoàng a mã, đây chính là phần thưởng ngươi muốn."

    Dận Chân vui mừng quá đỗi, nhanh nhảu đáp lại: "Nhi thần khấu tạ hoàng a ma."

    Sau đó bốn người cùng yến tiệc, việc này không nhắc tới. Lần biểu hiện này, Khang Hi thật sự thay đổi cách nhìn đối với Dận Chân. Ngày thứ hai, Dận Chân biết, thị giảng Học sĩ Cố Bát Đại theo lệnh Khang Hi làm sư phụ của mình thì thực rất vui vẻ.

    Cố Bát Đại là con cháu Mãn Châu tương hoàng kỳ có văn tài vũ lược, hơn nữa nhân phẩm chính trực được Khang Hi Hoàng Đế rất mực coi trọng. Cho Dận Chân theo Cố Bát Đại học vỡ lòng cũng phản ánh sự yêu thích của Hoàng Đế đối với Dận Chân. Hơn nữa quan trọng nhất là lúc này Dận Chân vào nam thư phòng Vô Dật trai sớm hơn hai năm so với trong lịch sử.​
     
    Namtran, sonteo, lonnerkiller and 7 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 3: Nam Thư Phòng


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Không lâu sau khi Dận Chân được như nguyện tiến vào Nam Thư Phòng nhàn hạ đọc sách thì trong nội tâm đã bắt đầu âm thầm kêu khổ không thôi.

    Hắn hiện tại bây giờ canh ba thức dậy, canh bốn tiến vào học tập. Muốn có một chút lười biếng cũng không được, trời còn chưa sáng thì đã có Kỳ Ma Ma trong nội cung trong tay cầm chặt hoàng phong xích sắt đứng ở ngoài cửa sổ hô lớn: "Mời Tứ A Ca thay quần áo." Nếu như không để ý tới lời của Ma Ma thì Ma Ma sẽ đem tổ huấn ra đọc thuộc lòng rồi đề cao âm lượng gọi vào: "Nếu như Tứ A Ca không thức dậy thì sẽ dùng gia pháp tổ tông để xử phạt ngài." Lúc này đây hắn sẽ được bọn thái giám thay quần áo và rửa mặt sau đó ăn một chút điểm tâm thì cơ hồ liền mang lấy Dận Chân đưa đến Nam Thư Phòng.

    Bây giờ đứng đầu các thầy giáo của Nam Thư Phòng là thầy Hùng Tứ Lý, hắn chủ yếu giảng dạy về Hán học cho các A ca, và để cho các A ca tìm hiểu cuốn Thi Chính Tâm Đắc (tâm đắc thi hành biện pháp chính trị) do chính Khang Hi viết. Bởi vì Dận Chân vẫn còn chưa chính thức nhập môn cho nên không thể cùng học chung với ba vị a ca kia được mà phải ngồi một mình trong một gian phòng nhỏ ở bên cạnh nghe Cố Bát Đại giảng bài.

    Ban đầu chính là tô hồng cùng đọc ngàn câu văn. Điều này đối với Dận Chân không có một điểm xa lạ nào cả, cùng vời môn hoc thư pháp trong trường tiểu học thời hiện đại mà "kiếp sau" của hắn học gần giống nhau, đó là thầy giáo sẽ lấy một tờ giấy mỏng đặt trên một bản vẽ có sẵn, sau đó học sinh sẽ lấy bút tô lên theo hình vẽ bên dưới giấy. Nhưng mà ở đây toàn bộ đều là chữ phồn thể, lúc bắt đầu viết thật sự rất phiền toái làm cho Dận Chân đau đầu không dứt, đặc biệt tưởng nhớ đên chữ giản thể thời hiện đại. Chẳng qua là nội tình thư pháp của hắn trước kia cũng coi như không tệ cho nên được thầy giáo đánh giá tốt cũng không ít (thầy giáo sẽ viết một chữ tốt trên bản tô của hắn).

    Việc đọc ngàn câu văn này cũng sẽ có thầy phê bình, thầy giáo đọc một lần hắn cũng đọc một lần cho đến khi đọc thuộc lòng mới thôi. Sau đó thầy giáo sẽ giải thích ý nghĩa của từng câu và yêu cầu Dận Chân phải hoàn toàn hiểu rõ. Suy cho cùng thì Dận Chân vẫn còn có chút nội tình về văn học (đúng vậy à, tốt xấu gì thì cũng đã từng tốt nghiệp đại học) cho nên tiến độ cũng có chút đặc biệt nhanh, ngàn câu văn vậy mà chỉ dùng có ba ngày để học xong. Nhưng mà Dận Chân cảm thấy rất hổ thẹn so với Tam ca của hắn đã nhìn qua thì không thể quên được, như vậy thì bản thân mình cũng quá bình thường rồi. Nhưng Cố Bát Đại lại vô cùng kinh ngạc và vui mừng không tiếc lời khen ngợi Dận Chân là anh tài ngút trời. Vì vậy, học ngàn câu văn vừa kết thúc liền tiếp tục học Luận Ngữ. Luận Ngữ đối với Dận Chân cũng không có gì xa lạ, ở thời điểm sau này hắn cũng có nghiên cứu rất nhiều, bây giờ chỉ là ôn lại một chút cho biết cái mới mà thôi. Vì vậy Dận Chân chỉ dùng có hai tuần thời gian để học thuộc lòng toàn bộ mà lại còn thuần thục kể lại hàm nghĩa của từng câu văn, như vậy càng thêm thuyết phục Cố Bát Đại hơn, trong nội tâm của hắn đã sinh ra ý nghĩ "con cháu ông trời, xứng đáng là nhân trung long phượng".

    Khang Hi vô cùng quan tâm đến việc học hành mỗi ngày của các Hoàng tử cho nên các thầy giáo của Nam Thư Phòng thường cách mấy ngày sẽ đem quá trình học tập của các vị a ca trình lên cho Khang Hi xem qua. Khang Hi trước có một đoạn thường đặc biệt lưu ý đến sổ ghi chép của Dận Chân, kết cấu tổng thể tuy còn có chút non nớt, (Bởi vì trước kia cũng không có đặc biệt luyện qua thư pháp nhưng bút máy chữ viết cũng không tồi) nhưng mà ngòi bút sắc bén ngay thẳng rất có điểm khí khái.

    Nhưng lần này trình lên bài học xác thực lại để cho Khang Hi có một chút nghi hoặc, hắn thật không ngờ, Dận Chân chỉ là một hài tử không đến 14 tuổi rõ ràng lại bắt đầu viết văn. Mặc dù chỉ là một quyển sách tâm đắc về luận học trong Luận Ngữ, nhưng ngôn từ thật sự chuẩn xác và lưu loát, mà phương thức dùng câu có chút đặc biệt hơn nữa luận điệu trong đó cũng hết sức hấp dẫn.

    Khang Hi cau mày tự hỏi. Hắn rất quen thuộc tính cách của Cố Bát Đại biết rõ người này chính trực không nịnh nọt, tự nhiên sẽ không mượn cơ hội này làm hộ văn cho Hoàng A ca để tranh công trước mặt Hoàng Đế. Vả lại Khang Hi cũng hiểu rõ văn phong của Cố Bát Đại, tuy không phải là quá để ý đến lý học nhưng có thể nói là nho học chính thống, từ kết cấu thuyết minh của câu văn trong quyển sách thì không thể nào là do hắn viết thay được.

    Khang Hi không khỏi nghi nhờ nhưng ngoài mặt lại hiện vẻ mừng rỡ, tại chỗ nghỉ, bình thường mà nói, thời gian một tiết học không dài, một trẻ nhỏ không có khả năng tự mình hoàn thành một bài viết như vậy. Điều đáng mừng chính là chuyện này đúng là sự thật, bài viết xác thực Tứ a ca làm dễ dàng, chính là đứa nhỏ này tài hoa không thể hạn lượng. Tuy nhiên, Khang Hi còn có cảm giác mơ hồ lo lắng. Thường thường người tài hoa thông minh thường hay đoản mệnh, trước đây ở hậu cung cũng có vài đứa như vậy, đều là thông minh lanh lợi, tuy nhiên không có đứa nào là không chết non, mình đây con nối dõi không nhiều, c ho nên nhất định phải phòng ngừa chu đáo, để tránh cho Dận Chân giẫm vào vết xe đổ thì tốt hơn.

    Vì thế Khang Hi thông qua Cố Bát Đạt, tỉ mỉ hỏi thăm tình hình học tập của Dận Chân, xác thực ngày đó bài viết đúng là Tứ a ca làm ra. Cố Bát Đại cũng biết hoàng thượng và chính mình cùng lo lắng cho Tứ a ca, tuy là dận Chân học và hiểu với tốc độ làm người khác kinh ngạc, nhưng lại không ngừng học hỏi, giống như đam mê học hỏi quá sức vậy. Khang Hi thấy như vậy cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy Tứ a ca tuổi còn nhỏ, cũng không nên ép buộc thái quá. Mà hắn gần đây cũng không tán thành dùng biện pháp cứng rắn, chỉ cần không vượt khỏi qui cách cũng không sao.

    Một ngày kia, Khang Hi đặc biệt đi đến chỗ Đông quí phi, một lần nữa kiểm tra tình thực tế của Tứ a ca. Đông quí phi trong lòng âm thầm suy nghĩ: hẳn là Tứ a ca có phần được vua quan tâm yêu mến, sau này nếu như ở trong bốn huynh đệ thể hiện tài năng, vô luận là phong vương, ngay cả được chọn làm Thái tử, bản thân mình nửa đời sau sẽ không bị bỏ quên.

    Khang Hi hoàn tòan không biết những suy nghĩ trong lòng của Đông quí phi, chỉ trầm ngâm chốc lát liền nói:”Đứa con trai này của chúng ta thật sự là rất thông minh. Cố Bát Đại cũng thường khen hắn, trẫm thực hi vọng hắn có thể giống như ta làm cho hoàng gia ngàn dặm vươn xa. Chỉ là…”

    Đông quí phi lúc trước nghe được như mở cờ trong bụng, nhưng khi nghe đến “chỉ là” thì làm cho nàng giật mình hoảng sợ. Nàng hiện tại cái gì cũng không quan trọng, chỉ sợ mỗi việc Khang Hi đưa Dận Chân trở lại về cho mẹ đẻ của hắn. Trong lòng nàng đang lo sợ bất an, đã nghe Khang Hi nói tiếp: “Trẫm vô cùng lo lắng, một người nếu như là cực kì thông minh sẽ gặp nhiều kẻ ghen ghét, như vậy sẽ gây nguy hiểm cho hắn. Trẫm nghĩ tới sẽ đưa hắn đi kinh giao đại danh tự để học tập và rèn luyện một thời gian ngắn, cấu Phật tổ hảo hảo che chở cho đứa nhỏ này, ngươi thấy như thế nào?”

    Đông quí phi mặc dù nghe thấy trong lòng cũng yên tâm, nhưng vẫn lấy làm kinh hãi. Gia đình Hoàng thất có truyền thống tôn sùng Phật giáo, từ thái tổ đến thái hoàng thái hậu đều tôn sùng Phật giáo. Nhưng thế tổ chương Hoàng Đế, cũng là phụ thân của Khang Hi, lúc trước có lời đồn rằng, trước khi tạ thế đã xuất gia mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế. Chuyện này khi nhắc tới thực sự là không may mắn. Hơn nữa Thái hoàng thái hậu vì chuyện của tiên đế muốn xuất gia luôn luôn canh cánh trong lòng, bởi vậy, chuyện này càng thêm bất lợi đối với tiền đồ của Dận Chân sau này.

    Trong nháy mắt những ý nghĩ này hiện lên trong đấu, nàng không khỏi khẽ nhíu mày.

    Khang Hi chú ý thấy vẻ mặt của nàng khẽ thay đổi, liền dằn lòng lại, hỏi: “Đồng phi, ngươi đối với ý của trẫm là có chút nghi ngờ?”

    Đông quí phi đột nhiên thanh tỉnh thần trí liền gấp gáp nói:”Nô tì chỉ là đau lòng cho Tứ a ca, hắn còn nhỏ chưa bao giờ rời xa nghạch nương, để cho một mình hắn đi lên chùa tu hành, nô tì thật sự là lo lắng ah.”

    Khang Hi mỉm cười nói:”Không sao, trẫm hiểu tâm ý của ngươi, trẫm cũng là muốn che chở một ít cho đứa nhỏ này, hơn nữa, lần này đi ra khỏi cung cũng là để cho hắn học hỏi một ít kinh nghiệm. Trẫm rất coi trọng hắn.”

    Đông quí phi cười theo, cẩn thận nói:”Hoàng thượng nói rất đúng, Tứ a ca trải qua rèn luyện nhất định có thể trở thành người tài giỏi, chẳng qua nô tì chỉ muốn Tứ a ca sau này lớn lên, cũng muốn dựng nghiệp ở trên triều đình, giúp đỡ hoàng thượng cùng thái tử, đổi lấy lại mang tiếng là tên hòa thượng có phải là không tốt không?”

    Khang Hi không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:”Đông phi, trẫm cũng là cảm giác được ngươi cho là Tứ a ca đụng đầu vào chuông phải không. Bất quá, liếm độc tình thâm, trẫm hiểu, mấy huynh đệ tình thâm, Thái Tử danh phận đã định, còn lại chỉ có đại a ca đã phong tước. Như vậy đi, trẫm cũng không thể thiên vị, lão Tam cùng Tứ a ca cũng cùng nhau tiến lên để được phong tước thôi. Lẽ ra, hai người bọn họ không phải là trưởng cũng không phải là đích, trước 15 tuổi trẫm vốn không có ý định phân đất phong hầu, như vậy cũng là phá lệ rồi.”

    Đông quí phi nhất thời vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng hạ bái tạ ơn. Khang Hi hàm chứa cười, cầm lấy đầu ngón tay của nàng, thuận thế đem nàng ôm vào long. Hai người sau khi thân mật, phiên vân phúc vũ một phen, Khang Hi mới đi vòng vèo Càn Thanh cung rời đi.​
     
    Namtran, sonteo, lonnerkiller and 6 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 4: Tu hành


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Dịch: ngongiotrang

    Những ngày này Dận Chân nửa vui nửa buồn. Trước đó vài ngày, phó tổng quản thái giám tại kinh đô là Lý Đức Toàn đã đến tuyên chỉ, Khang Hy phong cho hắn tước vị Cố Sơn bối tử. Dận Chân phỏng đoán rằng, lịch sử có thể là do bản thân hắn xuyên việt qua, đã có sự thay đổi lớn. Từ thuở nhà Thanh dựng nước, các vị hoàng đế đối với việc phong tước vị hoàng tử rất thận trọng, thậm chí có hoàng tử cho đến lúc chết cũng không nằm trong danh sách được phong tước.

    Trên thực tế, phải mãi đến lúc hai mươi tuổi Dận Chân mới được sắc phong tước vị bối lạc. Hơn nữa theo đó coi như là vị a ca này được phong tước tương đối cao đi. Tuy hiện tại chỉ là bối tử thôi, nhưng lại có khả năng đột phá về sau rất lớn, dù sao thì thời gian ở bên cạnh hoàng thượng là gần mười lăm năm.

    Nhưng mà, việc tận lực bồi tiếp hoàng đế giờ lại trở thành việc phiền não rồi. Tại trong thượng dụ, Khang Hi đã nói: Tứ hoàng tử Dận Chân, mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại am hiểu tận tường các điều lệ của hoàng đế thế tổ, con người ngay thẳng chu toàn (bỉnh sự trì chính – kiểm soát chặt chẽ ngay thẳng đối với mọi việc), một lòng hướng phật, đặc biệt chỉ dụ tứ hoàng tử mang đại danh tự để tu hành, lấy ngũ căn làm tư duy chủ đạo…

    Dận Chân nghe cứ như là rơi vào trong sương mù, tuy vậy nội dung chính trong đó hắn nghe thấy rất rõ ràng là hắn sắp bị phái đi làm hòa thượng rồi.

    Quay trở lại căn phòng của mình, Dận Chân chỉ biết ngồi xuống mép giường tự buồn bực cho bản thân mình. Không biết cái tên Hoàng A ma tiện nghi kia suy nghĩ như thế nào nữa. Dù sao hắn hao tổn hết tâm trí cũng chỉ muốn lưu trong lòng Khang Hi một cái ấn tượng tốt thôi. Vốn dĩ theo dòng lịch sử, tại thời điểm Khang Hi lập Thái Tử, có thể ngoài hai gã đại ca ra còn có một lựa chọn khác nữa. Nhưng có phải là bản thân mình nóng vội quá không, khéo quá hóa vụng nên liền bị một cước đá văng khỏi cung? Hay là điều này cho thấy mình đã bị loại trừ khỏi danh sách lập Thái Tử? Nhưng nếu mình cần thận hơn, cố gắng tu hành hẳn là còn có đường cứu vãn lại phần nào, hoặc dụng ý chính của Khang Hi là muốn rèn luyện mình thêm một chút?

    Trong thượng dụ còn nhắc tới việc Dận Chân giống với Hoàng tổ phụ, những lời này mang hàm nghĩa khá là sâu. Tuy Khang Hi đối với Thuận Trị - vị phụ thân của y không hiểu được bao nhiêu, nhưng xét về tổng thể ngoại trừ nguyên nhân vì Đổng Ngạc phi mà không còn lòng dạ nào với triều chính, cho dù buồn bực sầu não đến khi chết nhưng đó cũng chỉ là lời nhận xét kín đáo ra bên ngoài thôi. Đối với vị tổ phụ đầy khen chê này, y vẫn có chút sùng kính. Cho nên việc Dận Chân có nét giống Thuận Trị rốt cuộc là phúc hay họa, nhất thời cũng khó mà biết được. Dận Chân suy nghĩ một hồi thì rối loạn cả lên, đầu nhức nhối.

    Đang lúc hắn đang ngơ ngác đơ người ra thì từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thái giám thông báo: Đông quý phi đến.

    Hắn cười khổ một tiếng rồi đứng dậy. Sau đó nhìn vào màn cửa được nâng lên, phó đô tổng quản thái giám Cao Quần tươi cười đưa vị Đông phi quyến rũ tiến vào phòng.

    Cao Quần tươi cười như hoa, không ngừng thỉnh an: Nô tài thỉnh an Tứ a ca.

    Dận Chân nhấc tay khẽ phẩy một cái:

    -Cao An Đạt, ở đây chỉ có hai người hoàng ngạch nương và ta, nháo loạn mấy cái nghi thức xã giao đó làm gì.

    Sau đó lại theo quy củ hành lễ:

    -Nhi thần thỉnh an hoàng ngạch nương, hoàng ngạch nương có chuyện gì cứ việc cho gọi nhi thần qua là được, để cho hoàng ngạch nương đến tận phòng nhi thần thế này, nhi thần thật là hổ thẹn.

    Đông phi chăm nom Dận Chân được vài năm nên đã quen với tính cách lắm điều của vị “Đại nhân” trưởng thành sớm này. Thị không để ý mà tiến tới gần hắn, đưa tay nâng hắn dậy. Sau đó, thị nhẹ nhàng đi tới kháng ngồi xuống rồi cười dịu nhìn Dận Chân như ý bảo hắn ngồi vào bên cạnh, sau đó không nói một lời nào. Dận Chân mang một bụng đầy nghi vấn. Hắn cũng không muốn hỏi rõ mà chỉ lẳng lặng đứng yên chờ, nét mặt cũng dần trở nên bình tĩnh thản nhiên.

    Một lát sau, Đông phi cũng mở miệng bảo:

    -Tứ a ca đã nhận được chỉ dụ của hoàng thượng rồi nhỉ?

    Dận Chân đứng dậy đáp:

    - Sáng nay nhi thần đã cung nghênh ý chỉ của Hoàng A ma rồi.

    Đổng phi ruốt cuộc không nhịn được nữa nói:

    -Tứ a ca hiện tại được phong là Cố Sơn bối tử, đây quả là một việc đại hỷ a.

    Đông phi đang chờ thấy vẻ nhún nhẩy vui mừng của hắn, kỳ thật nàng cũng chẳng hề quan tâm vào việc Dận Chân có phản ứng gì. Đối với một tiểu hài tử mà nói, chưa chắc đã hiểu được vị trí Cố Sơn bối tử ra sao.

    Nhưng Dận Chân thì không như vậy, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:

    -Đây là ân điển mà Hoàng A ma và hoàng ngạch nương ban cho nhi thần, nhi thần hiện tại tuổi còn nhỏ, lại không lập được công trạng nào mà được phong thưởng cao quý như vầy, nhi thần thấy thật áy náy.

    Những lời này đã làm lộ rõ vẻ ảo nảo từ nãy giờ của Dận Chân, Đông phi nghe xong một hồi cũng không nói tiếng nào. Cao Đàn cảm thấy bầu không khí có chút khác thường nên lặng lẽ lui ra ngoài.

    Một hồi thật lâu sau, Đông phi mới chậm rãi lên tiếng:

    - Hiện tại Tứ a ca đang đi học, ngay cả những lời nói ra so với lúc trước đã không còn giống. Hơn nữa, bốn tuổi đã được sắc phong bối tử, coi như là quá may mắn rồi. Ta lại muốn hỏi Tứ a ca một chút, những lời này của Tứ a ca đều học từ sư phụ hay sao?

    Dận Chân nghe vậy chợt kinh hãi. Hắn sao lại quên bẵng đi thân phận của mình chứ? Sự thất vọng ảo não mà hắn lại nói lên như vậy, khó trách bị Đông phi nghi vấn. Dù sao, hắn đã lấy suy nghĩ của bản thân hòa nhập, trở thành một hồi sự trong lịch sử. Sau khi nghe chỉ dụ khiến bản thân khiếp sợ xong, nhất thời hắn không còn đủ bình tĩnh để điều chỉnh tâm tính. Ngay lập tức, hắn liền nhắc nhở bản thân, phải ngăn việc dục tốc bất đạt, hắn không muốn tái dẫn thêm “Hiểu lầm” nào nữa.

    Dận Chân vôi vàng đi đến bên cạnh Đông phi. Hắn cười mỉm nói:

    -Hoàng ngạch nương, người đoán một cái liền trúng luôn. Sư phụ nói, nếu như Hoàng A ma cho gọi nhi thần, nhi thần sẽ phải nghe theo Hoàng A ma như vậy.

    Sau đó, hắn lén liếc mắt nhìn khuôn mặt của Đông phi. Sắc mặt của thị đã nhạt dần, lập tức trong nội tâm liền âm thầm thở phào một tiếng nhẹ nhỏm rồi nói tiếp:

    -Hoàng ngạch nương, Hoàng A ma phong cho nhi thần tước vị Cố Sơn bối tử, nói về bối tử thì trước đây Am Đạt Môn có nói sơ qua cho nhi thần, nhưng Cố Sơn mang ý nghĩa gì? Có phải là muốn nhi thần lên núi không đây?

    Đông phi đến lúc này cũng không muốn nghi ngờ gì thêm nữa, tỏ vẻ buồn cười nói:

    -Cố Sơn bối tử chính là tước vị của hoàng tộc Mãn Châu chúng ta đó, Cố Sơn chính là hàm ý người Bát Kỳ(1). Đứa nhỏ ngốc này, mấy tên thái giám ngoài kia đều là bọn người chỉ biết nửa vời, rõ ràng lúc trước chỉ biết đứng trước mặt ngươi mà huyên thuyên mà thôi, về sau nếu còn nghe thấy bọn chúng nói hươu nói vượn thì đuổi ngay bọn chúng ra ngoài đi.

    (1): là một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lácờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám "Kỳ", đứng đầu là một kỳ chủ và tư lệnh tối cao là Đại Hãn, đó vừa là các đơn vị dân sự vừa mang tính chất quân sự.

    Sau đó thị cẩn thận dặn dò:

    -Về sau khi sư phụ dạy ngươi, cũng phải xem hắn nói như thế nào đã, ngươi nếu như thực sự có thể nói như vậy trước mặt Hoàng A ma, Hoàng A ma của người nhất định biết rõ đây là do sư phụ dạy ngươi mà ra. Đây xem như là niềm vui không được trọn vẹn.

    Dận Chân gật đầu, khom người nói:

    -Nhi thần đã nhớ kỹ.

    Lúc này, Đông phi tỏ vẻ thương cảm bảo:

    -Hoàng A ma muốn ngươi mang đại danh tu hành, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ thế đã phải rời ngạch nương rồi.

    Nói đến đây, nước mắt không kiềm lại được bắt đầu rơi lã chã. Cho dù là giờ phút này Dận Chân có thấy khó chịu cũng chỉ có thể giả vờ khờ dại:

    -Ngạch nương, nhi thần chưa bao giờ rời khỏi cung cả, nay nhi thần muốn đi xem một chút, chỉ là nhi thần không nỡ để ngạch nương ở lại một mình, ngạch nương đi cùng nhi thần ra ngoài được không?

    Đông phi cười khổ:

    -Đợi đến khi ngươi trưởng thành sẽ hiểu, cả đời này hoàng ngạch nương chỉ sợ sẽ phải sống cả quãng đời còn lại trong cung này thôi.

    Trong lòng Dận Chân chợt chợt thở dài một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói:

    -Việc này nhi thần sẽ đi cầu Hoàng A ma, để cho ngạch nương cùng đi với nhi thần.

    Đông phi đưa tay ôm lấy Dận Chân nói:

    -Ngươi có được tấm lòng này đã không uổng công ngạch nương thương yêu ngươi rồi.​
     
    Namtran, sonteo, lonnerkiller and 9 others like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)