Đô Thị Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Mai Can -FULL 765C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
    Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
    -- o --


    Chương 1: Mai mối.


    Nhóm dịch: 12 Mỹ Nhân + 1
    Nguồn: thienthucac








    Nửa đêm, trăng sáng vằng vặc.

    Thành phố duyên hải phía Đông Nam Lâm An về đêm yên tĩnh, quạnh quẽ, khác hẳn sự phồn hoa náo nhiệt ban ngày.

    Những ánh đèn trong thành phố tựa như hàng ngàn vì sao sáng, có nét giống như lòng người không đáy, những ý đồ tư lợi nhen nhóm, làm u ám trầm mặc cả bầu trời đêm.

    Một chiếc xe taxi hiệu Jetta cũ kỹ màu xanh lam rẽ từ đường Tân Giang sang, từ từ đi tới khách sạn xa hoa trụy lạc phía trước.

    Người lái xe taxi là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đầu húi cua, mặc chiếc áo trắng bằng vải bông ngắn tay và một chiếc quần jeans loại hàng chợ.

    Mặt mũi hắn cũng không đến nỗi xấu xí, da bánh mật, lông mày rậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng. Dưới cằm lún phún râu, tăng thêm vài phần nam khí.

    Đèn đỏ khoảng 30 giây, thanh niên kia đạp phanh, dừng xe lại.

    Hắn móc bao thuốc lá Đại Tiền Môn vỏ mềm hai tệ ra, đốt một điếu rồi ngậm lên hút, một tay chống vào cánh cửa, một tay đặt lên hộp số, gõ nhịp theo tiết tấu bài hát trong radio.

    Bây giờ là tháng năm, ở phía nam Lâm An thời tiết đã vào hạ, dù là ban đêm nhiệt độ cũng mười mấy hai mươi độ.

    Buổi tối mở cửa xe ra cho gió lạnh thổi vào cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền xăng bật điều hòa.

    Lúc này, chiếc điện thoại Nokia đen trắng màu xám bạc bên cạnh hắn vang lên tiếng chuông “reng reng” già cỗi. Hắn nhận điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu cười không hề tương xứng với tuổi của hắn.

    - Anh Liễu, có chuyện gì thế?

    Đầu dây bên kia là giọng khàn khàn của lão Liễu, lão cười nói:

    - Lâm Phi à, không có chuyện gì gấp lắm, chỉ là chị dâu cậu bảo ngày mai mời cậu tới ăn tối, nha đầu Cảnh Lam kia về rồi, lúc trước có nói muốn giới thiệu hai người với nhau mà, phải không?

    Thanh niên kia khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:

    - Anh Liễu, em thấy không cần đâu, con gái anh là tiến sĩ, cái kẻ không học không hành như em làm sao mà xứng với cô ấy được?

    - Haiz, cậu đừng có nhắc đến cái học vị tiến sĩ giẻ rách kia nữa! Mấy năm nay nếu nhà anh không phải là chu cấp cho con nha đầu đó đi học đến mức nghèo rớt mồng tơi thế này thì đâu đến mức tiền chữa bệnh cho chị dâu cậu cũng phải giật gấu vá vai vay chỗ này mượn chỗ kia, còn phải phiền cậu đi làm thêm ca đêm để kiếm tiền đâu.

    Lão Liễu thở dài, buồn bực nói.

    Lâm Phi thờ ơ nói:

    - Có gì đâu, dù sao không đi làm thay anh thì cái người không bằng không cấp như em cũng chỉ có đến công trường làm việc thôi. Đi làm thay anh còn kiếm được nhiều hơn.

    - Tiền nhà tháng này của cậu có đủ không? Nếu không đủ anh cho mượn mấy trăm?

    - Không cần đâu, nhà anh đang khó khăn như vậy, làm sao em vay anh được.

    Lâm Phi nói.

    - Ha ha, anh thích cái tính nganh ngạnh ương bướng của cậu đấy, nói thật với cậu, dạo này đúng là tình hình kinh tế khó khăn thật. Nhưng dù sao thì anh với chị dâu cậu cũng phải cảm ơn cậu. Con nha đầu Cảnh Lam kia kén chọn lắm, sắp hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà còn chưa có bạn trai. Nếu nó đã không vừa mắt mấy kẻ thiếu gia nhà giàu kia thì cứ giới thiệu nó cho cậu, tính cách cậu thì không có gì để nói rồi, còn kiên trì nhẫn nại, anh với chị dâu cậu đều rất quý cậu. Cho dù lúc đầu Cảnh Lam không muốn nhưng anh với chị dâu cậu mà bắt nó gặp thì cũng không vấn đề gì đâu! Đến khi nó thấy cậu tốt thế nào rồi thì tự nó sẽ vui vẻ mà đồng ý thôi.

    Lâm Phi thấy vợ chồng lão Liễu thật lòng muốn tác hợp cho hắn và Cảnh Lam, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Dù sao hắn cũng không muốn phụ lòng tốt của họ, coi như đến gặp mặt ăn một bữa cơm cho xong thôi.

    Đèn xanh, Lâm Phi đặt điện thoại xuống rồi đi tiếp.

    Vừa mới đi được một đoạn bỗng có hai gã cơ bắp cuồn cuộn đang chạy từ trong ngõ ra, một tên vác cái bao tải lớn phía sau.

    Nhìn thấy xe taxi, một tên mặt vuông chữ điền nhảy ra, chặn xe lại.

    Lâm Phi dừng xe, liếc nhìn cái bao tải kia, cảm thấy có chút lạ lùng.

    Gã đầu trọc vác bao tải đang đứng phía sau lập tức mở cốp xe, bỏ bao tải vào.

    Sau đó, cả hai lần lượt ngồi vào xe.

    - Hai vị đại ca đi đâu?

    Lâm Phi nhã nhặn hỏi, nhanh chóng mở đồng hồ tính cây số.

    - Đến cao tốc S4! Nhanh lên!

    Gã mặt vuông có vể rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào cái ngõ nhỏ kia.

    Lâm Phi gật gật đầu, chậm rãi nổ máy đi.

    - Cái xe giẻ rách này là xe điện hả? Chân mày đang đạp phanh hả? Mày có biết lái xe không đấy? Đi nhanh lên!

    Gã mặt vuông tức giận hét lên.

    Lâm Phi cười gượng, chỉ vào camera giám sát ở cột đèn xanh đèn đỏ phía trước:

    - Đại ca, ở đây là nội thành, có quan sát hình ảnh, chạy quá tốc độ là bị phạt đấy.

    Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ trong ngõ nhỏ vừa nãy lao ra, dần đuổi kịp xe taxi của Lâm Phi!

    - Mẹ kiếp!

    Gã mặt vuông thấy không ổn, liền rút con dao ngắn sắc nhọn từ sau lưng ra, chĩa vào eo Lâm Phi, đe dọa:

    - Tao đang vội, còn nói nhảm nữa tao đâm chết! Mày muốn tiền hay muốn sống hả?

    Lúc này, gã đã lộ ra bộ mặt hung thần ác thú, hai mắt hằn lên hung quang như hai quả chuông đồng.

    Lâm Phi không sợ, nhưng thấy phiền phức:

    - Được rồi, tôi lái nhanh hơn là được chứ gì.

    - Không được để cho cái xe đằng sau đuổi kịp! Đạp ga lên mức lớn nhất đi!

    - Được rồi, nhưng tay anh đừng có run đấy, con dao này sắc lắm nha!

    Lâm Phi gật gật đầu, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.

    Ngay lập tức, chiếc taxi vượt đèn đỏ, lao như tên bắn, chạy thẳng đến đường cao tốc.

    Nhưng chiếc xe màu đen đằng sau kia cũng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, nhưng có vẻ kỹ thuật lái xe của tài xế còn thua xa Lâm Phi, không thể nào rút ngắn khoảng cách được, thi thoảng lại phải giảm tốc độ để rẽ trái rẽ phải, mỗi lần như vậy lại kéo dài thêm khoảng cách.

    Mấy phút sau đã đến cao tốc, gã mặt vuông thấy chiếc xe kia bị bỏ xa nhưng vẫn quyết đuổi theo liền tức giận nói:

    - Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!

    Lâm Phi nhăn nhó:

    - Đại ca ơi, xe đã chạy đến tốc độ nhanh nhất rồi, có tăng ga cũng không nhanh hơn được nữa, nó còn chạy nhanh hơn tôi nghĩ.

    - Mẹ kiếp! Đúng là đồ bỏ đi!

    Gã mặt vuông nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc Lâm Phi đi qua các ngã rẽ rất nhanh, liền nói:

    - Đến đường dưới cao tốc rồi rẽ phải, đi thẳng.

    Lâm Phi ngoan ngoãn nghe theo, đi được một đoạn rồi xuống cao tốc, rẽ phải, đến một khu công nghiệp đang phát triển.

    Đoạn đường xi măng trong khu công nghiệp vào ban đêm rất vắng vẻ, ngoài ánh đèn chiếu vào khu sản xuất ra thì dường như nơi đây không có chút dấu vết gì khác.

    Sau một hồi rượt đuổi trên đường cao tốc, chiếc xe màu đen kia hình như đã đuổi đến gần, dường như chúng có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.

    Hai chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường, bụi bay mù mịt.

    - Ngươi rẽ loằng ngoằng, cắt đuôi cái xe kia đi!

    Gã kia ra lệnh.

    Lâm Phi chẳng ngại ngần gì, lái như thế còn có thể kiếm thêm ít tiền.

    Cứ kẻ đuổi người chạy như vậy, vòng vo rẽ hướng này, quặt hướng khác một hồi, cuối cùng cái lẽ kia cũng bị tay lái lụa Lâm Phi cắt đuôi.

    Cuối cùng, xe đã ra khỏi khu công nghiệp, rẽ vào một khu đất trống nơi công trường đang thi công ở ngoại ô. Hai gã kia không thấy bóng dáng của chiếc xe đằng sau đâu nữa, sắc mặt trở lên vui vẻ. Gã mặt vuông hài lòng nói:

    - Tiểu tử, kỹ thuật lái xe của mày cũng được đấy, lão tử cũng hài lòng, dừng xe đi.

    - À, được.

    Lâm Phi cười cười, dừng xe xuống bên đường.

    Hai gã kia cũng không nói thêm gì nhiều, xuống xe, vòng ra cốp xe lấy chiếc bao tải vừa nãy, tên đầu trọc vác lên lưng, chuẩn bị đi.

    Lâm Phi thấy vậy, lập tức xuống xe, ngăn hai gã lại, đưa tay ra, lịch sự nói:

    - Hai vị đại ca, hình như hai người quên trả tiền xe.

     
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
    Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
    -- o --


    Chương 2: Bông tai bạc.


    Nhóm dịch: 12 Mỹ Nhân + 1
    Nguồn: thienthucac








    Hai gã sừng sờ một lúc, sau đó gã mặt vuông cười nói:

    - Tiểu tử, mắt mày là mắt chó hay sao, hay là đầu óc có vấn đề rồi? Không biết hai anh em bọn tao là ai hả?

    - Không cần biết các anh lên xe từ đoạn nào, ngồi taxi là phải trả tiền, của hai anh tổng cộng là 275 tệ, hơn nữa vừa nãy tôi vượt ít nhất là ba lần đèn đỏ, tiền phạt ít nhất cũng phải hơn tám trăm tệ. Tổng cộng là hơn một nghìn, số lẻ tôi không tính nữa, tính tròn cho các anh một nghìn, thế nào, tôi lấy thế đã hợp lý chưa?

    Lâm Phi rất hào phóng vỗ vỗ ngực.

    Hai gã kia phá lên cười, gã đầu trọc nói:

    - Đúng là đồ đệ phái tà môn rồi. Hai bọn tao không tha cướp của mày thì thôi, coi như mày gặp may rồi, còn dám lừa bọn tao hả?

    - Đây là thành quả của lao động, không phải là cướp bóc. Hai vị giúp cho đi, làm ca đêm cũng chẳng dễ dàng gì, tôi còn đang phải cố đi kiếm tiền trả tiền nhà tháng này đây.

    Lâm Phi vẫn tỏ ra vô cùng nhã nhặn.

    - Mẹ kiếp, mày là ai mà tao phải lo tiền nhà cho mày! Nếu không phải mày lái xe giỏi thì mẹ kiếp, vừa nãy tao đã đâm chết mày rồi! Cút ngay!

    Gã mặt vuông hùng hùng hổ hổ quát ầm lên, nói xong liền bỏ đi.

    Lâm Phi không còn giữ lịch sự nữa, chặn chúng lại, chau mày nói:

    - Chúng mày đừng có mà dọa tao. Rốt cuộc có trả tiền không?

    - Ơ, sao, còn tức giận cơ à? Đầu mày toàn bã đậu à? Mày nghĩ là anh em bọn tao không dám giết người à?

    Gã mặt vuông kia lại rút con dao găm ra, huơ huơ trước mặt, thản nhiên nói:

    - Nói thật cho mày biết, bọn tao không có tiền, tao đếm đến ba, mày mà không biết điều cút ngay đi cho tao, tao đâm chết mày luôn.

    Lâm Phi rất bình tĩnh, dường như không để ý đến lời uy hiếp kia, có điều hắn tỏ ra rất bất đắc dĩ, đứng yên không nói gì.

    - Một...hai...

    Gã kia thấy Lâm Phi đứng lì ở đấy không chịu đi, cuối cùng gã điên lên, siết chặt con dao, đâm thẳng vào ngực Lâm Phi!

    - Ba! Mày đi chết đi!

    Đúng lúc gã kia tưởng rằng cao dao đó sẽ đâm thẳng vào ngực thì đột nhiên tay phải hắn bị một ngón tay điểm mạnh một cái.

    Bàn tay gã như bị điện giật, vội buông dao xuống, con dao vừa rơi ra, Lâm Phi lập tức đưa tay trái ra đón lấy.

    Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai gã kia còn chưa kịp định thần lại xem chuyện gì xảy ra thì đã phát hiện thấy con dao nằm trên tay lâm Phi.

    Gã mặt vuông còn đang giữ chặt lấy cổ tay, cảm giác đau đớn vô cùng.

    Lâm Phi vứt con dao ra bãi đất trống phía xa, sắc mặt vẫn không đổi, đưa tay ra trước mặt hai gã kia.

    - Hay là để tao đếm đi, tao đếm đến ba mà chúng mày không trả tiền thì tao sẽ tự móc túi chúng mày ra lấy tiền.

    Hai gã kia liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Bọn chúng cũng không phải thằng ngu, chúng từng gặp phải nhiều cao thủ.

    Tốc độ và thủ đoạn của Lâm Phi như vậy, tuyệt đối không phải là cái mà lái xe bình thường có được!

    - Một...hai...

    Ánh mắt hai gã giao nhau, chúng đều nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhất thiết vì một món tiền nhỏ mà làm chậm trễ việc ông chủ giao phó.

    - Đưa! Bọn tao đưa là được chứ gì!

    Hai gã kia móc túi, lấy ra mấy đồng tiền lẻ nhăm nhúm.

    Lâm Phi lại trở lại vẻ mặt hiền lành ban đầu:

    - Ai nha, Các người đưa sớm có phải tốt hơn không, chúng ta đều là những người lăn lộn ngoài xã hội để kiếm miếng cơm manh áo, không cần thiết phải làm loạn lên cho mất vui như thế chứ...

    Nói xong hắn cười híp mắt, nhận tiền rồi bắt đầu đếm.

    - Ở đây chỉ có một trăm hai mươi tệ thôi, còn thiếu tám trăm tệ nữa.

    Lâm Phi ngẩng lên nhìn ra phía sau gã đầu trọc.

    Gã đầu trọc xoa xoa cái đầu trọc lốc của hắn, rồi lắc lắc đầu:

    - Tôi không mang tiền.

    Gã mặt vuông nói:

    - Người...anh em này, nếu không cho bọn ta nợ, sau này sẽ trả bù cho anh.

    - Thế làm sao được, anh đã nghe thấy chuyện đi taxi mà ký sổ nợ bao giờ chưa?

    - Vậy làm sao bây giờ...

    Gã đầu trọc bất lực nói.

    Lâm Phi híp híp mắt, liếc nhìn chuỗi vòng bạc trên ngực gã đầu trọc:

    - Đấy là bạc hả? Nếu không lấy cái đấy thế chấp cho tôi cũng được? Hoặc là tôi không lấy tiền nữa, anh đưa sợi dây chuyền này cho tôi.

    Gã đầu trọc đỏ bừng mặt, hắn tức giận nói:

    - Mày đừng có mà khinh người quá đáng! Đừng có tưởng là bọn tao sợ mày!

    - Làm sao lại nổi nóng nữa rồi...không phải tôi đang thương lượng với các anh hay sao.

    Lâm Phi thầm nói.

    - Anh bạn này, khả năng chịu đựng của bọn ta có hạn thôi, anh mà làm lỡ thời gian của bọn ta như thế, đừng trách bọn ta liều mạng.

    Gã mặt vuông nói.

    Lâm Phi vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, bất lực nhìn hai gã:

    - Thực sự không đưa sợi day chuyền cho tôi được ah? Vậy có cái gì khác đáng giá không? Thắt lưng hàng hiệu? À, đúng rồi, cái bông tai kia bằng vàng hay bằng bạc thế...

    Hai gã kia lửa giận bừng bừng bốc lên, bọn chúng cảm thấy Lâm Phi cứ nhìn chằm chằm bọn chúng như đang nhìn người chết, muốn lột hết mấy thứ đáng giá trên xác người chết không bằng.

    - Thật là khinh người quá đáng! Anh Trung, hai anh em mình giết nó đi!

    Gã đầu trọc đặt bao tải xuống đất, siết tay thành nắm đấm, lên gân lên cốt, toàn thân hắn như hạt đậu đang nảy mầm, ầm ầm rung chuyển.

    Gã mặt vuông cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, bọn chúng lăn lộn ngoài xã hội, nếu cứ mỗi lần bị đè đầu cưỡi cổ mà cũng phải nhịn thế này thì về nhà nghỉ hưu đi cho rồi!

    Huống hồ lần này đối phương chỉ là một thằng lái xe thuê, dù có tập võ biết chút công phu thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của cả hai bọn chúng!

    Thấy hai gã kia siết tay lại, muốn xông lên, Lâm Phi đau đầu nói:

    - Sao cứ muốn động thủ như thế chứ, có gì từ từ nói.

    - Đi gặp Diêm Vương mà nói!

    Gã mặt vuông xông lên, tung chân đá mạnh.

    Lâm Phi nhích chân, tránh cú đá, ba ngón tay gõ nhẹ lên bắp đùi hắn. Gã kia hét thảm thiết, bắp đùi hắn như có vật nặng đè xuống, chỉ muốn nổ tung ra!

    Còn tên đầu trọc kia nhân cơ hội đó lẻn ra sau lưng Lâm Phi, đập cùi chỏ vào gáy Lâm Phi.

    Nhưng Lâm Phi khẽ nhún vai, dường như hắn còn có mắt sau gáy, kéo cái tay đang định thúc vào gáy hắn rồi tiện thế quăng lên trước, dùng bả vai đập lên đỉnh đầu hắn!

    - Ngao!

    Gã đầu trọc phát ra tiếng kêu thảm thiết như con heo bị chọc tiết, cánh tay của hắn đã đứt làm đôi!

    Một kẻ đứng không vững, một kẻ bị phế đi cánh tay, tất cả chỉ trong vòng ba giây.

    Hai gã sợ hãi nhìn Lâm Phi, thực sự không thể nào tin được, không thể ngờ rằng bọn chúng là dễ dàng bị một tên lái xe nhãi nhép đánh cho thê thảm thế này!

    - Tôi hỏi lần cuối cùng, có đưa dây chuyền không?

    Lâm Phi lần này không khách khí với bọn chúng nữa, trực tiếp cưỡng bức.

    Gã mặt vuông đưa mắt liếc nhìn gã đầu trọc, ý bảo hắn tạm thời phải bảo vệ tính mạng đã.

    Gã đầu trọc bất đắc dĩ phải tháo sợi dây chuyền ra đưa cho Lâm Phi.

    Trái tim gã đang tan ra từng mảnh, sao hôm nay xui thế không biết!

    Đã quá nửa đêm còn loạn cả lên, trên đường về ngồi lên taxi chạy trốn, kết quả là bị gã tài xế hành cho ra nông nỗi này!

    Lâm Phi lập tức cười hì hì, hắn ước lượng xem sợi dây này nặng bao nhiêu. Lần này cũng xem như kiếm được rồi, có điều hơi phiền chút thôi, nhưng ít ra có thể trả tiền thuê nhà rồi.

    - Người anh em, hai anh em bọn ta không đấu lại được ngươi, bây giờ đã đi được chưa?

    Gã mặt vuông nén giận, cố gắng tỏ ra bình thản hỏi.

    Lâm Phi khoát khoát tay:

    - Đi đi!

    Hai gã khẽ thở phào, quay lại định lấy cái bao tải, tuy đã bị thương nhưng vẫn phải cố chống đỡ.

    Nhưng đúng lúc bọn chúng định quay lại thì ánh mắt Lâm Phi cũng toát lên một tia hàn khí, nụ cười trên mặt cũng tan biến.

    Hai cánh tay hắn như móng vuốt quỷ, chĩa đến gáy hai gã kia.

    - Ây...

    - Ây...

    Hai gã đó còn chưa kịp định thần lại, lập tức rên lên, phía sau ót bị ngón tay của Lâm Phi túm lấy, như bị con gì mổ, sau đó ngã nhào xuống.

    Lâm Phi lấy chân đá đá hai gã to con đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, thở dài nói:

    - Không ra tay thì thôi, đã ra tay rồi thì không thể để các người để lộ tin tức gì được.

    Lâm Phi tự nhủ thầm rồi đi đến chỗ cái bao tải.

    Hắn do dự một lúc rồi tháo sợi dây thừng buộc trên miệng bao, mở bao ra.

    Mùi nước hoa thoang thoảng hòa cùng mùi rượu xông lên mũi hắn.

    Đợi đến khi nhìn rõ bên trong là “thứ gì”, ánh mắt hắn lóe lên theo kiểu “quả là như thế”.

    Trong bao là một cô gái!
     
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
    Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
    -- o --


    Chương 3: Lai lịch thực sự.


    Nhóm dịch: 12 Mỹ Nhân + 1
    Nguồn: thienthucac








    Cô gái đó đầu tóc rũ rượi, tay chân bị trói chặt, trên miệng còn bị dán băng dính.

    Lúc này, cô gái kia dường như đã tỉnh lại, Lâm Phi gỡ dây thừng trên người cô xuống, đặt cô nằm xuống, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô gái đó có phản ứng gì.

    Có một điều phải thừa nhận là chỉ cần nhìn dáng thôi cũng biết đây là một mỹ nhân hiếm có.

    Dưới bộ đồ màu đen kia, những đường cong hoàn hảo phập phồng khiến người khác khó mà tưởng tượng được rằng đây là một phụ nữ phương Đông.

    Cô gái này ít nhất cũng phải cao tới một mét bảy, ba vòng chuẩn tới từng milimet, nhìn từ góc độ nào cũng giống một mỹ nhân châu Âu với thân hình mê hồn.

    Làn da trắng mịn, cộng thêm hơi cồn trong rượu và một khoảng thời gian dài hôn mê thiếu không khí khiến khuôn mặt cô lúc này ửng hồng lên.

    Lâm Phi có chút chờ mong xem mỹ nhân dáng vóc mê hồn này có khuôn mặt như thế nào.

    Hắn vội nâng khuôn mặt cô lên, gỡ miếng băng dính kia ra, một tay khẽ gỡ những sợi tóc dính trên khuôn mặt cô. Một khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, tựa như khuôn mặt của Trừu Thủy Phù Dung lộ ra.

    Trong chốc lát, Lâm Phi hết đờ đẫn rồi lại thấy hoảng hốt...Cánh tay hắn run rẩy, yếu hầu khẽ động.

    Dường như ở một khoảng rất sâu trong ký ức, bức họa bị những cánh hoa hồng che phủ, tựa như loại rượu cay nồng đã ấp ủ bao năm tháng, khiến hắn chìm vào trong đó, say sưa ngây ngất không thể nào thoát ra được.

    Những hình ảnh và những chuyện xưa cũ cứ thế tràn về. Phải mất mấy chục giây sau, Lâm Phi mới bừng tỉnh, đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô gái kia.

    - Cô ơi, cô gì ơi!

    Lâm Phi gọi mấy tiếng mà cô gái kia vẫn không hề tỉnh lại. Hắn chau mày, dùng ngón tay vạch mắt cô gái lên, sau đó đưa tay ra bắt mạch.

    - Hai bên đồng tử giãn to, mạch đập yếu ớt, xem ra là hôn mê do thiếu không khí, thế này thì toi rồi...

    Lâm Phi tuy đoán được trong bao tải này là người nhưng không ngờ rằng cô gái này còn uống rượu, miệng lại bị dán băng keo.

    Vốn dĩ không khí trong bao đã không có, thêm vào đó cô gái này lúc đầu còn bị đánh ngất xỉu, cơ thể trói chặt khiến cho khí huyết không thể lưu thông.

    Cốp xe kín mít như vậy, xe lại còn chạy nhanh, rẽ chỗ này, ngoặt chỗ kia, cho dù cô ta có tỉnh lại được thì cũng sẽ bị ngất đi mà thôi.

    Nếu như vậy, với kinh nghiệm của Lâm Phi thì rất có khả năng là do não bộ bị thiếu dưỡng khí trong một thời gian dài, tim không cung cấp đủ máu nên sinh ra di chứng cho đại não.

    Khuôn mặt ấy khiến Lâm Phi không nỡ lòng bỏ lại, hắn không nghĩ gì nhiều, đưa tay mở mấy cúc áo trước ngực cô gái.

    Không ngờ rằng cô gái này chỉ mặc một chiếc áo ngực bằng ren màu đen bên trong, qua lớp vải mỏng đó có thể nhìn thấy làn da trắng mịn như tuyết, vô cùng gợi cảm.

    Nhưng Lâm Phi căn bản không có tâm trạng nào để nghĩ đến đồi núi cao vút trước ngực cô gái này nữa, hắn phải làm hô hấp nhân tạo cho cô, mà muốn như vậy thì ở tất nhiên không thể để thứ gì che chắn trước ngực được.

    Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc, tay trực tiếp cởi áo ngực của cô gái kia ra, hai bàn tay đặt trước lồng ngực của cô, thật khó tránh khỏi việc đụng chạm đến nơi mềm mại kia, nhưng dù sao hắn cũng không nghĩ gì nhiều.

    Lâm Phi vừa ấn ngực, vừa gọi:

    - Này cô ơi, cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tỉnh lại đi....

    Lâm Phi cố gắng gọi cho cô gái kia lấy lại được ý thức, chỉ cần gọi cho ý thức tỉnh dậy được thì mới có thể qua được giai đoạn nguy hiểm.

    Nhưng những phản xạ ở tim vẫn chưa mạnh, dường như khả năng tự hô hấp của cô gái đó đang dần yếu đi, có vẻ như đã thiếu dưỡng khí quá lâu rồi.

    - Chết tiệt!

    Lâm Phi trong lòng vô cùng lo lắng, hắn bất chấp tất cả, lấy tay bóp mũi cô gái rồi cúi đầu dùng miệng hô hấp nhân tạo cho cô ta.

    Tay kia của hắn vẫn không ngững đặt trước lồng ngực cô gái, cùng phối hợp để cho nhịp tim đạt đến một tần suất nhất định.

    Đúng lúc đó, ở phía xa kia đột nhiên có ánh đèn xe lập lòe, một chiếc xe màu đen đang lao tới!

    Lâm Phi ngẩng đầu lên, lập tức ngây người, hắn bực đến phát điên.

    Cái xe kia sớm không tới, muộn không tới, sao lại nhằm đúng lúc này mà lao đến!?

    Nhưng hắn vẫn vội cứu người trước đã, không thèm để ý gì đến những chuyện khác, tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô gái kia.

    Chiếc xe kia dừng lại, lập tức có một người ngồi ghế lái chạy đến.

    - Dừng tay! Anh đang làm gì thế?

    Lâm Phi ngẩng đầu, phát hiện ra người đuổi theo hắn khi nãy lại là một cô gái xinh tươi trẻ trung!

    Cô gái này ít nhất cũng cao đến một mét bảy ba, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, rẽ đều sang hai bên, ôm lấy khuôn mặt trắng ngần. Đôi mày liễu cong cong, rủ xuống đôi mắt sáng trong vừa lạnh lùng vừa kiên định.

    Áo phông đen, quần jeans sáng màu, đường cong lượn sóng như một nữ thần được tạc ra.

    Đây là một cô gái với vẻ đẹp cổ điển, toàn thân toát lên hương vị của một cô gái phương Đông. Nhưng vóc dáng chuẩn không cần chỉnh này... lập tức một loại cảm xúc muốn thưởng thức cái đẹp lại dâng lên mãnh liệt, khiến người ta khó mà dời mắt đi được.

    Nhưng dù cho cô gái này có đẹp tới đâu đi nữa thì Lâm Phi cũng chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

    Hắn quay lại nhìn cô gái vừa bị mình cởi tung cúc áo, áo ngực cũng bị cởi bỏ, rồi lại nhìn vị trí mà tay mình đang đặt, hắn chắc chắn là mình bị hiểu lầm rồi, nhưng chẳng còn tâm tư đâu mà giải thích nữa, hắn chỉ nói:

    - Tiểu thư, cô tin hay không thì tùy, tôi chỉ đang giúp cô gái này thôi.

    - Hừ, vừa nãy chính ánh lái xe giúp đám cướp thổ phỉ kia bỏ trốn, bây giờ còn nói nhăng nói cuội, anh định lừa ai hả? Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta thấy nửa đêm canh ba mà có gã đàn ông lại giúp phụ nữ như thế này đấy!

    Cô gái xinh đẹp kia tất nhiên không tin, lúc cô thấy hai gã kia bỏ chạy liền lập tức dò dẫm tới gần Lâm Phi.

    Trên thực tế, chỉ cần là một người bình thường thì sẽ đều không tin những gì Lâm Phi nói.

    Muốn trách chỉ có thể trách khuôn mặt xinh đẹp và đường cong nóng bỏng của cô gái này thôi, cùng là phụ nữ với nhau còn khó mà không rung động, một gã đàn ông bình thường làm sao có thể nhịn được...

    Lâm Phi bất đắc dĩ đứng dậy, nheo nheo mắt. Hắn biết là cô gái này muốn ra tay với mình.

    Hắn còn tưởng cô gái này sẽ gào ầm lên cơ đấy, đúng là hơi ngạc nhiên.

    Quả nhiên, cô gái kia nghiến răng, nâng cặp đùi thon dài xinh đẹp lên mang theo những đợt gió lạnh thấu xương, tung cú đá về phía Lâm Phi.

    Lâm Phi thấy cú đã này của cô ta, mặt không biến sắc, trong lòng thầm nghĩ: Kỹ xảo này là dùng để chiến đấu sao? Rốt cuộc cô gái này có lai lịch thế nào đây?

    Cùng lúc đó, Lâm Phi chậm rãi đón lấy cú đá.

    Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, trừng đôi mắt dễ thương lên, không dám tin rằng gã này lại dễ dàng đỡ được cú đá của cô như vậy!

    Ngay cả bội đội đặc chủng cũng không đỡ được một cách dễ dàng như thế. Gã này đúng là kỳ quái, lẽ nào hắn cũng ở trong đám người của Lâm An?

    Hôm nay cô đi điều tra manh mối của bản án, kết quả là phát hiện ra cửa sau một khách sạn có một cô gái hình như vừa uống say, bị hai gã đàn ông bắt cóc, cho vào bao tải.

    Cô vội vàng chạy từ cao ốc đối diện xuống, muốn đuổi theo bọn chúng, không ngờ hai gã đó lại ngồi lên taxi, cô liền chạy về lấy xe của mình đuổi theo.

    Những việc xảy ra sau đó là như vậy.

    - Hừ, rốt cuộc cũng lộ rõ nguyên hình rồi hả?

    Cô gái cười lạnh, nói.

    Lâm Phi thấy kỳ lạ:

    - Nguyên hình gì?

    - Còn giả vờ nữa? Không những buôn lậu thuốc phiện, lại còn bắt cóc phụ nữ.

    Cô gái khinh thường nói.

    Buôn lậu thuốc phiện? Sao tự nhiên lại thành ra như thế?
    Nhưng Lâm Phi phản ứng rất nhanh, hắn suy tư:

    - Cô là...cảnh sát?

     
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
    Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
    -- o --


    Chương 4: Sao lại đánh tôi?


    Nhóm dịch: 12 Mỹ Nhân + 1
    Nguồn: thienthucac








    - Sao? Theo dõi các người lâu như vậy, còn không biết dáng dấp Bạch Hân Nghiên ta thế nào sao? Còn giả bộ cái nỗi gì?

    Bạch Hân Nghiên cười lạnh, có vẻ như nhìn thấu được Lâm Phi đang giả bộ cái gì.

    Lâm Phi buồn bực nhếch mép, có người tới cũng không nói làm gì, lại còn là cảnh sát nữa.

    Chẳng lẽ hôm nay là ngày hung, làm việc không thành sao?

    Đều là tại hai gã thổ phỉ ngu ngốc kia, sao không nói một câu người đuổi theo là cảnh sát, đúng là phải làm lông bọn chúng!

    Bạch Hân Nghiên thừa lúc Lâm Phi đang đứng ngây người liền vọt tới, đạp thẳng vào lồng ngực Lâm Phi!

    Lâm Phi dang tay trái ra vỗ nhẹ một tiếng theo bản năng, chặn sự tấn công của Bạch Hân Nghiên lại.

    - Cảnh sát Bạch, tốt nhất cô không nên làm lỡ thời gian của tôi nữa, giờ tôi cũng xui xẻo lắm rồi!

    Lâm Phi thở dài trong lòng, hắn chỉ muốn tranh thủ đêm khuya kiếm thêm chút tiền, không ngờ lại đụng phải bọn cướp, giờ lại gặp cảnh sát, còn cô gái đang nằm hôn mê ở kia vẫn đang chờ hắn cứu giúp!

    Sao mà đầu năm nay, làm thuê lại khó thế này!?

    - Loại người như các ngươi, gặp phải cảnh sát bọn ta tất nhiên là xui xẻo rồi, thảo nào mãi mà không tìm thấy các người, thì ra là đóng giả thành tài xế lái taxi! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ta biết ngay sớm muộn gì cũng tóm được một tên mà, ta tuyệt đối không để ngươi làm chuyện gì vớ vẩn với cô ấy đâu, muốn được thì phải bước qua xác ta đã!

    Bạch Hân Nghiên tuy thấy đối thủ rất mạnh nhưng cô không hề sợ sệt, lại tiếp tục dùng món “tủ” lúc đầu, tung quyền cước về phía Lâm Phi!

    - Ba ba ba...

    Liên tục mười mấy quyền đều bị Lâm Phi dùng tay trái dễ dàng đỡ được.

    Bạch Hân Nghiên tay đấm chân đá nhưng không làm cách nào khiến Lâm Phi di chuyển dù chỉ nửa bước, càng đánh lại càng thấy kinh hãi!

    Ngay cả lúc cô đi huấn luyện tại KGB Siberia cũng chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại như vậy, quả thực còn biến thái hơn cả những huấn luyện viên ở đó!

    Lâm Phi có chút không thoải mái lắm, cứ tiếp tục như vậy đến bao giờ chứ? Thể lực của cô gái này rất tối, có đánh cả nửa tiếng đồng hồ cũng không vấn đề gì.

    - Cảnh sát Bạch, cô mà cứ đánh loạn lên như vậy sẽ làm phiền việc tôi cứu người đấy, tôi mà ra tay phòng vệ thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.

    Lâm Phi cảnh cáo.

    - Lưu manh! Súc sinh! Đã buôn thuốc phiện mà còn mở mồm ra nói cứu người! Ngươi có bản lĩnh thì đến đây! Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?

    Bạch Hân Nghiên khinh khỉnh nói.

    Lâm Phi cảm thấy có chút phiền phức, cô ta tưởng mình sợ cô ta ah? Xem ra không dạy dỗ cho cô cảnh sát chuyên làm loạn này một bài học thì không thể nào sống yên ổn với cô ta được rồi!

    Đúng lúc Bạch Hân Nghiên đang dốc hết sức xuất một chiêu sát thủ liên hoàn thì Lâm Phi bỗng biến mất trước mắt cô!

    Như có ma quỷ xuất hiện, Lâm Phi trong nháy mắt đã đứng sau lưng cô ta, một tay đánh vào sau ót Bạch Hân Nghiên.

    - Ách...ôi...

    Bạch Hân Nghiên hét lên rồi ngã gục xuống đất.

    Lâm Phi căn bản chẳng thèm để ý đến cô cảnh sát này làm gì, vội vàng chạy lại chỗ cô gái đang hôn mê kia. Nhưng vừa đặt tay lên ngực, sắc mặt Lâm Phi chợt trắng bệch ra!

    Tim...ngừng đập rồi!?!

    Lâm Phi bực tức chửi bậy một câu tiếng Anh.

    Hắn quay đầu lại nhìn Bạch Hân Nghiên đang ngất dưới đất, hận không thể cho cô ta hai cái bạt tai, đều tại cô ta chạy đến ngăn cản!

    Lâm Phi ôm đầu, chợt trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.

    Hắn suy nghĩ một lúc rồi chạy thẳng tới chỗ chiếc xe con màu đen của Bạch Hân Nghiên, mở cốp xe ra.

    Hắn tìm kiếm một lúc, quả nhiên tìm thấy một chiếc bình điện có dây nối ở đó.

    Dù sao cô ta cũng là cảnh sát, thường thường trên xe cũng sẽ có những đồ để đối phó trong những trường hợp gấp rút.

    Lâm Phi lái chiếc Jetta đến phía sau cô gái, nối bình ắc quy điện vào rồi kéo hai đầu cực âm và cực dương của dây điện ra.

    Dòng điện trên ô tô bình thường không đủ để đe dọa đến tính mạng, thực ra cũng không đạt đến mức điện áp dùng để sử dụng trong lúc cứu người trong bệnh viện, nhưng hiện giờ Lâm Phi chỉ có thể làm được đến mức này thôi.

    Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hai tay đồng thời đem dây điện chạm vào nơi mềm mại trên lồng ngực kia.

    Điện chạy qua! Không có kết quả!

    Hai cái! Ba cái!...

    Lâm Phi tổng cộng làm năm lần, sau đó đặt đúng vào vị trí của tim, rốt cuộc tim cũng đập trở lại!

    Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, cười vẻ “nguy hiểm thật”, may mà kịp thời nghĩ ra cách này, không ngờ lại có hiệu quả như vậy.

    Nhưng Lâm Phi biết việc cứu người vẫn chưa xong được, hắn rút dây điện ra, tiếp tục hà hơi vào cái miệng nhỏ xinh của cô gái làm hô hấp nhân tạo.

    Phải chờ cô gái ấy tỉnh lại mới yên tâm được.

    Vài phút sau, hô hấp trở nên ổn định hơn.

    Lâm Phi cũng không để ý thấy đôi mắt sáng trong của cô gái đã từ từ mở ra từ khi bào, một lúc sau, ánh mắt cũng dần rõ hơn.

    Đến lần cuối cùng Lâm Phi làm hô hấp nhân tạo hắn mới chú ý thấy môi cô gái khẽ mấp máy, cô đang định nói gì đó thì bỗng bị một trận gió thổi qua!

    - Ba!

    Lâm Phi quá chú tâm nên không hề chú ý, nhận ngay một cái bạt tai!

    Hắn chỉ thấy cô gái kia đã tỉnh lại, mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy sự căm hận, khuôn mặt trắng bệch nhìn như thôi miên hắn.

    Lâm Phi vẻ mặt vô tội đưa tay xoa má, nhưng khi thấy cô gái đã tỉnh lại liền cười ngây ngô:

    - Cô gái, cô cũng tỉnh lại rồi, sao còn đánh tôi?

    - Biến thái...cầm thú...

    Cô gái nghiến răng, mắt đỏ sọng, những giọt nước mắt oan ức trào ra.

    Miệng cô toàn là mùi thuốc lá của gã đàn ông này, rõ ràng là hắn đã hôn cô không biết bao nhiêu lâu rồi.

    Lâm Phi buồn bực nói:

    - Cô hiểu nhầm rồi, đấy là tôi cứu cô, vừa nãy cô bị hôn mê do thiếu dưỡng khí, tôi phải hô hấp nhân tạo, mát-xa tim cho cô, còn phải kích điện cho cô nữa đấy...

    Hình như lúc này cô gái kia mới phát hiện ra trước ngực mình lành lạnh, đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra nơi kín đáo của mình đều bị lộ hết ra ngoài!

    Vị trí của tim còn nóng lên, rõ ràng là lúc trước hắn ta toàn sờ chỗ đó...

    - Ngươi...ngươi...

    Cô gái có vẻ như khó thở, trừng mắt hai cái rồi lại ngất đi!

    Lâm Phi ngây ngốc, vội vàng bắt mạch, thì ra là vừa bị chấn động quá mạnh và cơ thể mệt mỏi nên mới vậy, cũng không có gì nghiêm trọng. Hắn có thể yên tâm được rồi.

    Hắn quay sang nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, biết được cũng không nên ở lại lâu, liền mặc lại quần áo gọn gàng cho cô gái kia rồi bế cô ta lên xe.

    Cũng không cần gọi cô ấy tỉnh dậy vội, tránh được một cuộc tranh chấp, nghĩ vậy, Lâm Phi liền lái xe ra khỏi công trường.

    ...

    Rạng sáng, trong căn phòng cao cấp xa hoa của khách sạn năm sao Vọng Nguyệt.

    Một gã mặc đồ ngủ chỉnh tề đứng cạnh cửa sổ, gã chau mày, một tay cầm ly Champagne, một tay đón lấy điện thoại.

    - Vẫn chưa tìm được thằng Trung với thằng Hổ à?

    - Mã thiếu gia, chúng em vừa liên hệ với cảnh sát giao thông, điều tra bản ghi lại camera, tìm thấy bọn họ rồi!

    Trong điện thoại, một gã đang khẩn trương báo cáo.

    - Hả? Thế sao đến giờ vẫn chưa đưa con bé kia tới gặp tao?

    - Bọn họ bị một con bé lạ mặt đuổi theo, con bé đó lúc đuổi theo bọn họ có xuất giấy tờ ra, rất có thể là cảnh sát. Sau đó bọn họ ngồi lên một chiếc taxi, con bé kia cũng lái xe đuổi theo, sau đó hai xe đi đến gần khu công nghiệp ngoài thành Bắc, ở đấy không có camera nên không thấy gì nữa...

    - Sao ở đấy còn có cảnh sát được? Thế con bé mà tao cần đâu?

    Gã đàn ông cau có.

    Đầu dây bên kia lắp bắp:

    - Giám đốc Tô hình như bị Thành Công bắt được rồi... nhưng...nhưng cũng không thấy đâu.

    - Lập tức đi điều tra rõ ràng cho tao xem cái xe taxi đấy là của hãng nào, tao không tin một cái xe taxi có thể bốc hơi đi được!

    Gã hét lên.

    - Vâng!

     
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
    Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
    -- o --

    Chương 5: Cao thủ cao cấp.

    Nhóm dịch: 12 Mỹ Nhân + 1
    Nguồn: thienthucac








    Trời mờ sáng. Trên công trường.

    Bạch Hân Nghiên hoảng hốt tỉnh lại, cô phát giác thấy có gì đó đang động đậy trong túi quần.

    Sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, cô ngồi bật dậy, quan sát xung quanh, không có lấy một bóng người.

    Nhưng hai gã kia vẫn còn nằm rạp bất động trên mặt đất.

    Bạch Hân Nghiên bỏ hết phép lịch sự, vội vàng đưa tay ra xoa bộ phận ở giữa hai chân mình, xác nhận xem ở nơi quan trọng nhất đó, có bị động đến hay không. Sau khi kiểm tra thấy không có ai xâm phạm đến cô mới thở phào nhẹ nhỗm.

    Nhưng ngay sau đó là một cảm giác phẫn nộ dồn đến, tên khốn kia đưa cô gái ấy đi mà lại quăng mình ở lại bãi đất trên công trường!

    Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi đến. Cô cố gắng lấy lại tinh thần rồi nhấn nút nghe.

    - Hân Nghiên, kết quả điều tra tối qua thế nào rồi, sao không báo cáo gì với tôi?

    Đầu dây bên kia là giọng đàn ông cứng rắn.

    - Thực xin lỗi tổ trưởng Tần, trên đường quay về tôi phát hiện ra có hai tên cướp, vốn định bắt bọn chúng nhưng bị một cao thủ lái taxi thần bí đánh cho ngất xỉu...

    - Bọn cướp? Cao thủ thần bí? Chuyện là thế nào?

    Bạch Hân Nghiên kể tóm tắt lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

    Tổ trưởng Tần sau khi nghe xong, im lặng một hồi rồi nói:

    - Cô xác định là cô không đỡ nổi một chiêu của hắn?

    - Tốc độ của hắn quá nhanh, góc độ tấn công cũng không thể tránh được.

    Bạch Hân Nghiên nghiến răng, cảm giác sỉ nhục thấu tận tâm can.

    - Hừm.

    Tổ trưởng Tần hừ lạnh:

    - Xem ra Lâm An đúng là Tàng Long Ngọa Hổ, cô đã trải qua kiểm tra đợt thi đấu một đấu nhiều người như vậy, là thứ “vàng thật không sợ lửa”, thế mà hắn chỉ một chiêu đã hạ gục cô, e rằng chỉ có cao thủ “Hắc Thiết” trở lên mới có thể làm được thôi.

    Bạch Hân Nghiên nghe xong tâm trạng cũng khá hơn một chút, nếu đúng như tổ trưởng Tần nói, cô có bị đánh bại trước co thủ cấp cao “Hắc Thiết” thì cũng là chuyện thường tình...Nhưng gã kia nhìn sơ qua thì vẫn còn trẻ mà đã có sức mạnh “Hắc Thiết” rồi sao?

    - Cô không sao là tốt rồi, xem ra bây giờ hắn không có ý đồ gì xấu xa. Nhưng một cao thủ cao cấp “Hắc Thiết” trẻ tuổi đối với mỗi quốc gia mà nói thì đều đáng quý, cho dù hắn có ác ý hay không thì tốt nhất vẫn phải nằm trong sự kiểm soát của quốc gia. Cô ghi lại biển số xe đi, sau đó mau chóng khắc họa ra diện mạo của người đó, đợi đến khi nào xong xuôi những việc trước mắt rồi thì tiến hành điều tra hắn, sau đó báo cáo lại với tồi, phải nhớ là không được hành động bừa bãi đâu đấy.

    Tổ trưởng Tần nói.

    Bạch Hân Nghiên lập tức đồng ý rồi ngắt điện thoạt, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Cái tên lưu manh, ta nhất định phải tóm được ngươi...

    ...

    Cùng lúc đó, trên một con đường nhỏ ngoài thành Bắc.

    Reng reng reng....Reng reng reng...

    Tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Phi mở mắt ra, đưa tay quơ quơ tìm điện thoại nhưng chợt nhận ra không có tủ đầu giường.

    Lúc này hắn mới nhìn rõ mình đang ở trong xe taxi.

    Trong đầu hắn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua!

    Hình như hắn đã tìm nơi nào đó định đánh thức cô gái kia dậy, nhưng thấy cô gái đó ngủ rất say, dường như lâu lắm rồi không được ngủ một giấc ngon như vậy nên hắn không nỡ gọi dậy nữa, đành ngủ lại trong xe.

    Lâm Phi ngồi dậy, quay đầu nhìn ghế sau, quả nhiên thấy một khuôn mặt đẫm lệ. Hình như cô ta vừa khóc xong, lúc này nước mắt đã khô rồi.

    Cô gái xa lạ kia đã mặc xong bộ quần áo đắp lên người lúc đầu.

    Tuy có chút tiều tụy nhưng nét xinh đẹp lạnh lùng vẫn không gì sánh được.

    Cô ôm đầu gối ngồi thu lu trên ghế sau, mái tóc đen nhánh lòa xòa trên mặt.

    Thấy Lâm Phi vừa tỉnh dậy đã nhìn chằm chằm vào mình, cô theo bản năng thu mình lại, cắn đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt hạnh, vô số cảm xúc đan xen lẫn lộn, dường như đang vất vả suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.

    Ngượng ngùng có, phẫn nộ có, không cam lòng có, oán hận có, nghi hoặc cũng có...trong ánh mắt cô, năm loại cảm xúc kia đan lẫn vào nhau.

    Cô thực sự rất đẹp, đôi bàn tay mềm mại như cỏ non, da trắng nõn nà, hàm răng trắng đều tăm tắp, mắt liễu mày ngài.

    Ngay cả mỹ nữ có khuôn mặt đẹp “khuynh quốc khuynh thành” mà người xưa thường nói trong sử sách e rằng cũng không thể nào đẹp hơn được.

    Dáng vóc lại càng hoàn mỹ hơn, bất kể là cảm nhận ở đôi bàn tay từ tối qua hay lúc này đang nhìn đều thực sự vượt qua phạm trù của dáng vóc phụ nữ phương Đông.

    Lâm Phi biết cô gái này chắc chắn đã nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng từ việc xảy ra lúc cô bị đánh ngất ở bữa tiệc tối qua thì có thể biết được cô bảo thủ đến mức nào.

    Dù biết mình không làm gì không phải với cô ấy nhưng hắn cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã hôn rồi động chạm đến nơi quan trọng của cô ấy.

    Trên thực tế, nếu nghĩ kỹ lại, một kẻ tự nhận mình không có gì sai như Lâm Phi cũng thấy ngại ngùng không biết nói gì khi nhớ đến cảnh tượng làm huyết mạch người ta sôi trào đêm qua.

    Bởi vậy nên khi định thần lại, hắn cầm di động lên gọi cho lão Liễu.

    - Lâm Phi, cậu đang ở đâu thế? Sao giờ còn chưa đem xe về?

    Lão Liễu lo lắng hỏi.

    Lâm Phi bình tĩnh trả lời:

    - Anh Liễu, chắc em sẽ về muộn một chút, em đưa vị khách này về đã, anh đừng lo.

    - Vậy thì được, tôi chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì. Tôi đang đi mua thức ăn với chị dâu cậu, tối nay không được quên đâu đấy!

    - Em biết rồi, tối nay nhất định em sẽ đến đúng giờ.

    Lâm Phi đặt điện thoại xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia, định giải thích lại chuyện xảy ra tối qua...

    Nhưng hắn chưa kịp mở miêng thì cô gái đã lạnh lùng nói:

    - Không cần giải thích, chuyện cũng xảy ra rồi, giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mau lái xe đưa tôi về.

    Lâm Phi há hốc miệng, sững sờ. Cô gái này quả là bình tĩnh, hắn ngoan ngoãn chỉnh đốn lại trang phục rồi ngồi vào ghế lái.

    - Cô gái, nhà cô ở đâu?

    - Số 89, Sơn trang Bắc Tú.

    Lâm Phi tuy chưa tới đó bao giờ nhưng cũng biết, bởi đó là khu phú hào Lâm An xa hoa nhất nơi đây.

    Quả nhiên thân phận cô gái này không hề đơn giản.

    Cô gái kia bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, im lặng ngồi trên ghế sau, không nói câu gì. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt hạnh kia cũng không biết đang suy tư điều gì.

    Lúc này Lâm Phi mới để ý đến lúc cô tỉnh dậy có khí chất lạnh lùng thoát tục, tựa như U Lan Không Cốc, thâm trầm băng lạnh.

    Một lúc sau, xe dừng trước số nhà 89 Sơn trang Bắc Tú, một căn nhà bốn tầng có gara dưới tầng hầm, rộng khoảng hơn bốn trăm mét vuông, còn có bể bơi, vườn hoa, quả thực chẳng khác nào hoàng cung bên ngoại ô.

    So với những căn nhà ở cùng khu này thì nhìn qua có thể thấy đây là căn nhà xa hoa nhất khu này, như thế cũng đủ thấy cô gái này có tài sản lớn đến mức nào.

    Trên thực tế, nếu cô gái này không quen biết bảo vệ thì cái chiếc Jetta cũ rích này cũng không có cửa để bước vào khu phú hào xa hoa này được.

    Cô gái mở cửa xe bước xuống, lướt qua giấy phép trên xe taxi, nhíu mày nói:

    - Chủ xe này là Liễu Hoành Bân, ngươi không phải chủ xe?

    Lâm Phi gật đầu:

    - Là tôi thay ca cho anh ấy. Tôi tên Lâm Phi.

    Cô gái dường như không hứng thú với chuyện này nên không hỏi thêm gì nữa, quay người bước xuống xe. Nhưng vừa bước xuống bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có vẻ như cơ thể vẫn còn suy yếu, liền đứng dựa vào rồi day day thái dương.

    - Sao vậy, để tôi đỡ cô.

    Lâm Phi bước xuống, đưa tay ra.

    - Đừng có động vào tôi!

    Cô gái lùi lại, không cho hắn tới gần.

    - Đừng có cố quá, tối qua tim cô còn ngừng đập nữa đấy, não bị thiếu dưỡng khí, dù có nghỉ ngơi một đêm thì cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được.

    Lâm Phi cau mày nói.

    Nhưng cô gái này vẫn cứng đầu.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)