FULL  Huyền Huyễn Võ Đạo Đan Tôn - Ám Ma Sư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Võ Đạo Đan Tôn
    Tác giả: Ám Ma Sư

    Chương 1: Bát Quái Lô. (1)


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Soi Gia†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    [​IMG]




    Giới Thiệu

    Đây là một đại lục yêu thú hoành hành, chiếm cứ thành trì, nhân loại an phận ở một góc!

    Vì thủ hộ mảnh đất cuối cùng của nhân loại, võ giả triển khai đối kháng đẫm máu với yêu thú, cuộc chiến kéo dài đến mấy ngàn năm.

    Lâm Tiêu vốn là một người bình thường Địa Cầu, thế nhưng trong lúc vô ý đi tới thế giới dùng võ vi tôn này, đúng vào lúc đại lục lâm vào nguy cơ. Trọng sinh vào thân thể một thiếu niên yếu đuối, lại càng thần kỳ hơn lấy được một đầu yêu thú cường đại làm phân thân.

    Ở yêu thú giới, hắn rung chuyển trời đất, ở trong nhân loại, hắn quấy Càn Khôn!

    Bàn tay lò bát quái, trong lòng còn có Lăng Vân Chí, hành tẩu ở trên đường võ đạo đỉnh phong, hắn cước đạp trời cao, quyền quét Càn Khôn.
    Dốc hết sức định Cửu Châu!







    Chương 1: Bát Quái Lô. (1)

    - Nhị ca, nhị ca, huynh tỉnh lại đi!

    Trong mơ mơ màng màng, Lâm Tiêu tựa hồ nghe được thanh âm nức nở của một nữ tử, ngay lập tức một cỗ hương thơm thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn.

    - Ngô!

    Lâm Tiêu gian nan mở mắt, rơi vào tầm mắt hắn là một gian phòng sơ sài mà sạch sẽ, một thiếu nữ đang khóc nức nở ôm ấp hắn, nước mắt vờn quanh khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.

    - Nhị ca, huynh đã tỉnh, huynh rốt cục đã tỉnh!

    Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, thiếu nữ mừng rỡ bật khóc, trong đôi mắt toát ra vẻ kích động, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt thanh lệ sáng ngời.

    - Nhị ca? Ta khi nào lại có muội muội?

    Lâm Tiêu cảm giác trong đầu mình nháy mắt như muốn nổ tung, trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang, một đoàn trí nhớ hỗn loạn giống như hồng thủy nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong đầu óc của hắn.

    - A!

    Lâm Tiêu đau đớn kêu thành tiếng, gắt gao cau chặt mày.

    - Nhị ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ, nhị ca!

    Thiếu nữ hoảng hốt, lúng túng hô lên, trên mặt hiện lên vẻ bất lực sợ hãi.

    - Ta không sao, chỉ là đầu có chút đau, muội để cho ta nghỉ ngơi một chút là được rồi…

    Trong đầu Lâm Tiêu bị một đoàn trí nhớ chen chúc tới, loạn thành tương hồ, thở hổn hển nói.

    - Dạ, vậy nhị ca nghỉ ngơi thật tốt.

    Thiếu nữ liên tục gật đầu, vừa lau nước mắt:

    - Nhị ca, vừa rồi huynh làm muội sợ muốn chết, lại không có người giúp muội đi gọi phụ thân, cũng may huynh đã tỉnh, bằng không muội thật không biết nên làm thế nào mới tốt, huynh nghỉ ngơi đi, muội đi nấu canh an thần cho huynh.

    Thiếu nữ nói xong, thật cẩn thận đặt đầu của Lâm Tiêu lên gối, nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, đôi mắt thân thiết nhìn Lâm Tiêu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    Cảm thụ được quan ái nồng đậm của thiếu nữ, trong lòng Lâm Tiêu hiện lên cảm giác khác thường, tĩnh tâm trở lại, hắn cẩn thận sửa sang trí nhớ trong đầu.

    Lâm Tiêu vốn là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại, trời sinh tính lạc quan rộng rãi, không có gì khác biệt, chỉ riêng thích loại thể thao như leo núi, đồng dạng cũng thích sưu tầm cất chứa, toàn bộ tiết mục của đài truyền hình đều không bỏ qua, lúc nhàn hạ thích đi dạo tại thị trường đồ cổ, nhưng bởi vì năng lực kinh tế cho nên chưa từng mua vật gì, lần này hắn nhìn thấy một đỉnh lô trong một quầy hàng, còn có ba chữ “Bát Quái Lô”, ông chủ quầy ra vẻ thần bí nói là bảo vật thời đại Xuân Thu, vì vậy Lâm Tiêu đã cò kè mặc cả với hắn, kết quả “Bát Quái Lô” kia bị hắn mặc cả từ hai vạn còn hai ngàn, không nghĩ tới trên đường về vui quá hóa buồn, bị một chiếc xe tải vi phạm an toàn giao thông đụng vào, vốn tưởng rằng hẳn phải chết, nhưng không nghĩ tới hồn xuyên thời không, đi tới thế giới khác, ám ảnh lên trên người thiếu niên mười bốn tuổi tên Lâm Tiêu này.

    - Đây là…

    Lâm Tiêu không khỏi ngây người, chẳng lẽ vận khí của mình tốt như vậy, xuyên qua thời không trong truyền thuyết cũng bị mình gặp gỡ?

    Tiếp tục đọc lại trí nhớ, Lâm Tiêu mới biết rõ ràng thân phận nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân mình ngất xỉu.

    Thế giới này khác hẳn kiếp trước, đây là một thế giới võ giả vi tôn, toàn dân tập võ, nhưng chân chính trở thành võ giả lại vạn người không một, toàn bộ đại lục do yêu thú chiếm cứ, nhân loại chỉ có thể ở lại trong một ít thành trì nhỏ bé, gian nan sinh tồn đối kháng yêu thú.

    Nguyên chủ sinh ra trong một gia đình võ giả, ca ca Lâm Hiên là một võ giả thiên tài, sau khi thăng cấp chân võ giả đã giúp gia đình từ xóm nghèo chuyển qua đình viện võ giả, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ bốn năm trước, tiểu đội của Lâm Hiên bị tiêu diệt, không ai sống sót, kể từ đó mất đi ca ca bao che, tình cảnh Lâm gia nhất thời gian nan.

    Nhưng bản thân nguyên chủ tuy thiên phú không tệ, tính cách lại vô cùng yếu đuối, mà võ giả chi đạo chẳng những chú ý thiên phú, còn giảng tâm tính, bởi vì thực lực Lâm Tiêu luôn không được như ý nguyện, muốn trở thành chân võ giả thật xa xôi, sáng nay hắn bị vài đệ tử võ giả trong huấn luyện quán trêu cợt một phen, hắn không dám cãi lại, lại bị tức giận hôn mê bất tỉnh, sau đó được đưa về nhà.

    Lâm Tiêu nhặt được tiện nghi này, trong quá trình đối phương hôn mê đã ám ảnh lên thân thể của hắn.

    Yếu đuối!

    Quả thật yếu đuối đến bất trị!

    Cẩn thận nhớ tới, Lâm Tiêu có chút dở khóc dở cười.

    Nhắc tới Lâm Tiêu, hắn không phải người dốt nát lười biếng, ngược lại còn là một đệ tử võ giả chăm chỉ lại có hiểu biết, thập phần khắc khổ, trong vô số đệ tử huấn luyện quán, luận khắc khổ hắn xem như hạng nhất hạng nhì.

    Nhưng tâm tính hắn quá mức yếu đuối nhát gan, tính cách hướng nội tự ti, thuộc loại người bị người đạp một cước còn cuống quýt xin lỗi, tính cách như vậy cho dù thiên phú có cao, tu luyện có chuyên cần nhưng vẫn gian nan trong võ đạo.

    - Bỏ đi, nếu ta chiếm thân thể của ngươi, chắc chắn chiếu cố tốt người nhà của ngươi, cho ngươi thay đổi, từ nay về sau không còn tiếp tục yếu đuối.

    Trong lòng Lâm Tiêu trịnh trọng nói, kỳ thật hắn đoạt đi thân thể đối phương, như vậy cũng dung hợp trí nhớ cùng linh hồn, không còn phân biệt lẫn nhau.

    - Nếu không có Bát Quái Lô kia, mình cũng sẽ không tới nơi đây.

    Lúc này Lâm Tiêu nghĩ tới người nhà của mình ở thế giới khác, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

    Đúng lúc này Lâm Tiêu cảm giác cánh tay phải của mình ngứa ngáy, như có đồ vật gì muốn phá cánh tay chui ra.

    - Cái gì vậy?

    Lâm Tiêu vội vàng nhìn lại, không đợi xem rõ tay phải đột nhiên trầm xuống, trong tay hiện ra một vật vô cùng quen thuộc, chính là Bát Quái Lô mà hắn đã mua trước đó.

    - Sao lại thế này? Bát Quái Lô lại xuyên qua cùng mình sao?

    Lâm Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối Bát Quái Lô vừa chui ra khỏi cánh tay mình, ba chân, hai tai, cả vật thể xanh đen, tựa hồ là sản phẩm đồng thau, nhưng khi gõ vào thanh âm nặng nề, phảng phất như làm bằng đá, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo khắc ba chữ Bát Quái Lô, trên thân còn có đồ án bát quái, nhưng ngoài ra cũng không còn điểm nào đặc biệt.

    Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân khe khẽ.

    Lâm Tiêu đang chuẩn bị đem Bát Quái Lô giấu dưới mền, nhưng không nghĩ tới nó lại đột nhiên biến mất, trên cánh tay phải của hắn hiện lên đồ án một đỉnh lô, Lâm Tiêu tựa hồ có thể cảm nhận được có một cỗ năng lượng tràn vào trong cơ thể mình, làm dịu lên thân thể của mình.

    - Việc lạ, thật sự là kỳ quái!

    Được cỗ năng lượng xoa dịu, Lâm Tiêu cảm thấy đại não thật thanh tỉnh, nguyên bản cảm giác suy yếu cũng đã biến mất, thân thể như được hồi sinh trở lại.

    - Nếu ông trời cho ta tới nơi đây, ta ở lại đây sống sót cho tốt đi.

    Lâm Tiêu cũng không oán trời trách đất, cũng không thống khổ kêu rên, bình tĩnh tiếp nhận tất cả chuyện này.

    - Nhị ca, huynh cảm giác thế nào?

    Lâm Nhu cẩn thận bưng chén dược canh tiến vào, mùi thuốc đông y thơm ngát tràn ngập trong gian phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/9/15
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 2: Bát Quái Lô. (2)

    Nguồn: VipVanDan







    Chương 2: Bát Quái Lô. (2)

    Đây là canh an thần, nấu từ táo đỏ, hạt sen, gia nhập chút mảnh vỡ của An Thần thảo, có thể dưỡng khí, tỉnh thần, trấn an, cường thân kiện thể.

    Lâm Tiêu biết với hoàn cảnh gia đình, táo đỏ cùng hạt sen cũng không là gì, nhưng An Thần thảo là linh dược đê giai nhất, tuy rằng chỉ là nhất giai, nhưng giá trị xa xỉ, một gốc An Thần thảo nhất giai giá trị mười lượng bạc, đủ cho một gia đình bình thường sinh sống hai năm.

    Đây là khái niệm gì?

    Lâm Tiêu nghĩ lại giật mình, ở địa cầu, tiêu phí một năm của gia đình bình thường như thế nào cũng phải một vạn, hai năm là hai vạn đồng.

    Trong khi một gốc linh dược đê giai nhất giá cả cũng cao tới hai vạn, làm trong lòng hắn không nhịn được líu lưỡi.

    - Linh dược đáng giá như thế, nếu mình có thể đi hái thuốc thì tốt rồi.

    Trong lòng Lâm Tiêu cảm thán, nhưng hắn cũng biết điều đó không có khả năng, ngoại trừ võ giả không có bất cứ người nào dám đi dã ngoại hái linh dược, nơi đó là thiên địa của yêu thú, cho dù là võ giả cũng phải mạo hiểm tính mạng mới có thể tìm được linh dược.

    Nói vậy mảnh vỡ An Thần thảo kia, muội muội phải hao phí thật nhiều tâm huyết mới có thể đạt được một chút như vậy trong Đan Các.

    Trong lòng Lâm Tiêu cảm động, tuy thân thể khỏe mạnh nhưng vẫn tiếp nhận chén canh, chậm rãi uống vào.

    - Nhị ca chậm một chút, cẩn thận bị nóng!

    Lâm Nhu nhìn nhị ca uống canh mình nấu, vội vàng nhắc nhở, trong lòng ngọt ngào, cảm giác ấm áp.

    Ban đầu Lâm Tiêu không muốn cô phụ ý tốt của muội muội, nhưng sau khi uống xong nhất thời có một cỗ nhiệt khí dâng lên, tràn khắp toàn thân của hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp, vô cùng thoải mái.

    - Linh dược trên thế giới này không khỏi quá thần kỳ, công hiệu mạnh như vậy.

    Lâm Tiêu nhịn không được chắt lưỡi, kiếp trước hắn bị bệnh đi khám không ít đông y, nhưng đem so sánh chỉ là canh An Thần bất nhập lưu lại có tác dụng như thế, nếu đặt ở kiếp trước, tuyệt đối giá trị ngàn vàn, làm cho vô số phú hào hâm mộ.

    Khó trách linh dược đáng giá như thế, xác thực có đạo lý của nó.

    - Tam muội, hương vị canh An Thần của muội nấu thật tốt quá, chờ sau này muội lớn lên lập gia đình, nhị ca đi đâu uống canh An Thần tốt như vậy đây.

    Lâm Tiêu đưa chén không, cười nói.

    Vốn tưởng rằng nàng sẽ thẹn thùng cúi đầu, nhưng không nghĩ tới nàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt trong veo trợn tròn, miệng mấp máy, như nhìn thấy chuyện gì thật sự khó thể tin.

    Lâm Tiêu nghi hoặc đánh giá mình, sau đó sờ sờ mặt:

    - Làm sao vậy tam muội, hình như trên mặt nhị ca không mọc hoa đi? Chẳng lẽ bởi vì nhị ca thật soái sao?

    Nói tới đây chính hắn cũng nở nụ cười.

    - Nhị ca, huynh thật là tự kỷ, huynh nghỉ ngơi thật tốt, muội đi làm cơm chiều.

    Lâm Nhu vươn đầu lưỡi, chợt bưng chén đi ra ngoài.

    Cha mẹ ra ngoài công tác, bình thường tới tối mới về, bởi vậy chỉ có muội muội ở nhà nấu cơm.

    Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn chén canh trống trơn trong tay, tâm tình của Lâm Nhu đột nhiên tươi sáng.

    Vừa rồi tin tức nhị ca té xỉu truyền đến, trong lòng nàng kinh hoảng sợ hãi, nhưng hiện tại đều đã biến mất, đồng thời nàng chớp đôi mắt to, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

    Nhị ca không phải luôn thật hiền như khúc gỗ, thật hướng nội sao? Mình chưa từng bao giờ thấy hắn vui đùa như vậy, giống như thay đổi thành người khác, chẳng lẽ lần này té xỉu khiến đầu óc hắn thông suốt sao?

    Bất kể như thế nào, nhị ca không có việc gì, thật tốt!

    Trong lòng Lâm Nhu vui mừng rời đi.

    Lâm Nhu đã đi, Lâm Tiêu đứng lên khỏi giường.

    Thế giới này là thế giới võ đạo vi tôn, ở trong này chỉ có người có thực lực cường đại mới được tôn trọng, muốn thay đổi vận mệnh của mình, chỉ có thể gia tăng thực lực, trở thành võ giả.

    Võ giả, ở tại Thương Khung đại lục là một chức nghiệp được tôn sùng, hiện giờ trên đại lục, mỗi một thiếu niên của các đại đế quốc vừa nhận giáo dục văn hóa, cũng sẽ gia nhập huấn luyện quán, khai phát tiềm lực, xem có thể trở thành một võ giả hay không.

    Trên thực tế ở hai ngàn năm trước, tuy võ giả cường đại, nhưng địa vị vẫn chưa được tôn sùng như thế, mà chân chính thay đổi địa vị của võ giả là do Ngày Hủy Diệt của hai ngàn năm trước.

    Hai ngàn năm trước, nhân loại chiếm cứ đại bộ phận đại lục, xây dựng nhiều đế quốc, thành trì, khai sáng văn minh phồn hoa, thật nhiều học thuật cùng nở rộ, trăm nhà đua tiếng, mà gần nửa đại lục bị yêu thú chiếm cứ, nhưng hết thảy đều thay đổi vào Ngày Hủy Diệt hai ngàn năm trước.

    Ngày đó là Thương Khung lịch 5632 năm, thực lực thăng bằng giữa yêu thú cùng nhân loại bị phá vỡ, trước kia yêu thú luôn là đối tượng bị nhân loại liệp sát, da, thịt, khung xương, yêu đen đều là nhu cầu phẩm chất giúp võ giả nhân loại gia tăng thực lực, nhưng vào Ngày Hủy Diệt, bên trong Tử Vong Chi Sâm khủng bố nhất của yêu thú, đã xuất hiện thật nhiều yêu thú, thú triều khổng lồ lấy một loại trạng thái thổi quét khắp thiên hạ xông vào thành trì nhân loại, giết chóc nhân loại, huyết tinh cùng điên cuồng, ngày đó được người đời sau gọi là Ngày Hủy Diệt.

    Thú triều ngày đó làm cho mấy tỷ nhân loại tử vong, thật nhiều tiểu quốc bị tiêu diệt, thậm chí một ít đại đế quốc bị thú triều khủng bố trực tiếp hủy diệt, yêu thú lấy xu thế kinh người càn quét toàn bộ đại lục, trong cuộc chiến tranh, nhân loại khiếp sợ phát hiện văn minh phồn hoa của mình nếu không có thực lực cường đại bảo hộ thật yếu ớt chẳng khác gì hài tử mới sinh ra đời.

    Lúc đó một ít cường giả võ đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt yêu thú khủng bố, nhìn qua thật bé nhỏ không đáng kể.

    Sau lúc ban đầu kinh hoảng, nhân loại bắt đầu chống cự gian nan khổ cùng lâu dài, từng tòa thành trì bị hủy diệt, thật nhiều văn minh biến mất, lãnh thổ quốc gia nhân loại ngày càng ít ỏi, nhưng trong lúc kháng cự, nhân loại từ lúc ban đầu chạy tán loạn đến về sau dần dần bảo vệ được căn cứ địa.

    Trong yêu thú có thực lực đáng sợ tồn tại, trong nhân loại dần dần xuất hiện cường giả! Lúc trước một Kim Mao Cự Tê hủy diệt một đế quốc, cuối cùng bị một siêu cấp cường giả trong nhân loại, cũng chính là Phách Hỏa thánh tôn khai sáng đại thánh địa đánh trọng thương chạy trốn.

    Cường giả ở thời khắc mấu chốt cứu được thật nhiều dân chúng bình thường, cùng quân đội các đại đế quốc chống cự thú triều, trong khi đó vô số cường giả vẫn lạc, dân cư cấp tốc giảm bớt, nhưng nhân loại luôn có tinh thần ở trong nghịch cảnh càng lúc càng mạnh, cũng không bị khó khăn hù sợ, người trước ngã xuống người sau tiến lên, mà cường giả như Phách Hỏa thánh tôn xuất hiện, khiến nhân loại bắt đầu có năng lực phản kích.

    Trong đầu Lâm Tiêu hồi ức lại lịch sử thật rõ ràng, đây là lịch sử mà mỗi một hài đồng trên Thương Khung đại lục nhất định phải hiểu biết.

    Chiến tranh giữa yêu thú cùng nhân loại bắt đầu từ Thương Khung lịch 5632, mãi cho tới năm 5748 mới chấm dứt, mấy cường giả đỉnh cấp nhân loại liên tục chém giết vài đầu yêu thú vương cấp, cuộc chiến tranh đại quy mô giữa nhân loại cùng yêu thú cuối cùng kết thúc.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 3: Mãnh Hổ quyền pháp.

    Nguồn: VipVanDan







    Chương 3: Mãnh Hổ quyền pháp.

    - Thật sự là đáng sợ!

    Lâm Tiêu hồi tưởng trí nhớ trong đầu mình, thổn thức không thôi, cuộc chiến tranh quy mô lớn như vậy còn thảm thiết hơn cả thế chiến ở kiếp trước, trong suốt trăm năm chiến tranh, nhân loại từ số lượng hơn trăm tỷ dân cư, mãi tới khi chiến tranh chấm dứt chỉ còn lại vài tỷ, trong toàn bộ quốc gia, chỉ có tứ đại đế quốc cực mạnh nhất miễn cưỡng còn tồn tại, còn lại vô số quốc gia bị tiêu diệt, mà tứ đại đế quốc cũng bởi vì có sự xuất hiện cường giả đỉnh phong nên bảo tồn được như bây giờ.

    Sau Thương Khung lịch 5748, nhân loại bắt đầu lịch sử mới – Chân Võ lịch, dùng điều này kỷ niệm thật nhiều võ giả đã cống hiến thật lớn cho nhân loại, hiện giờ đã hai ngàn năm trôi qua…

    Cho tới bây giờ…

    Nhân loại vẫn cùng yêu thú chiến đấu không ngừng, nhân loại chỉ còn lại tứ đại đế quốc, mà nơi ở của Lâm Tiêu chính là một thành trì tên Tân Vệ thành, lệ thuộc một trong tám đại quận thành dưới trướng Võ Linh đế quốc – còn là một trong sáu đại vệ thành bên dưới Hiên Dật quận thành, mà đại bộ phận lãnh thổ quốc gia trên đại lục vẫn bị yêu thú chiếm lĩnh.

    Hiện giờ đã là Chân Võ lịch 2213 năm, mỗi một thiếu niên trong xã hội nhân loại đều đến huấn luyện quán tu luyện, xem mình có tiềm chất trở thành võ giả hay không, trong hai ngàn năm qua trong nhân loại tràn ngập cường giả, nhưng vương giả trong yêu thú cũng càng ngày càng mạnh, song phương vẫn duy trì cân bằng, luôn duy trì hơn hai ngàn năm.

    - Thế giới này khác với kiếp trước, nếu muốn có địa vị cao, chỉ phải trở thành võ giả, trở thành cường giả, ngoài ra không còn cách nào khác.

    Lâm Tiêu thở ra một hơi, tinh thần hoàn toàn tập trung, trước khi trở thành chân võ giả, huấn luyện quán sẽ truyền thụ một ít kiến thức cơ bản dùng tu luyện, mà Lâm Tiêu tu luyện chính là Mãnh Hổ thất thức.

    Muốn trở thành một võ giả chân chính, đạt tới cảnh giới chân võ giả, nhất định phải đạt tới lực lượng 1000kg, tốc độ cùng thân pháp đạt tới trình độ nhất định mới có thể thông qua sát hạch bước đầu.

    Bình thường đệ tử huấn luyện, căn cứ thực lực không giống nhau, chia thành luyện thể, luyện cốt, luyện tủy, mà luyện thể chính là rèn luyện lực lượng bản thân, phát triển tiềm năng, rèn luyện da, cơ, tu luyện tới cực hạn bình thường có thể có được 400kg lực lượng, mà luyện cốt thì sâu hơn một tầng, đem lực lượng luyện tới khung xương, thúc giục khung xương sinh trưởng, đồng thời tu luyện da thịt nội tạng quanh khung xương, đến sau đó đạt tới 800kg lực lượng, cuối cùng là luyện tủy, ở trên thế giới này trong thiên địa tràn ngập nguyên khí vô cùng vô tận, đạt tới luyện tủy thân thể vô ý thức hấp thu thiên địa nguyên khí, thay đổi thể chất hoàn toàn.

    Khi lực lượng đạt tới 1000kg, tốc độ cùng thân pháp đều đạt tới trình độ nhất định, có thể thông qua sát hạch bước đầu trở thành một chuẩn võ giả, mà muốn thực sự trở thành chân võ giả, đạt tới huân chương nhất cấp võ giả, nhất định phải đánh chết một đầu nhất tinh yêu thú, mở ra nguyên trì cất chứa nguyên lực, bởi vì 1000kg cũng không phải do võ giả liên minh tùy ý chế định, mà là trong hơn hai ngàn năm chém giết cùng yêu thú căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết.

    Mục đích cuối cùng của võ giả là giết chết yêu thú, con số này cũng do võ giả liên minh nhận định giới tuyến thấp nhất có thể đánh chết cấp thấp yêu thú.

    Vừa mới thăng cấp võ giả được xưng là chân võ giả nhất chuyển, phân ra ba cấp, phân biệt đối ứng cùng nhất tinh, nhị tinh cùng tam tinh yêu thú, trên chân võ giả tam chuyển là hóa phàm cảnh cường giả, đại biểu trình tự cao hơn của võ giả.

    Đây là những cấp bậc mà Lâm Tiêu tạm thời biết tới.

    Nhưng đối với hắn mà nói, bất luận là chân võ giả hay hóa phàm cảnh cường giả đều quá mức xa xôi.

    Hiện giờ Lâm Tiêu chỉ mới đạt tới luyện thể đỉnh, có được 400kg lực lượng.

    Hồi tưởng lại trí nhớ trong đầu, Lâm Tiêu cau mày.

    Mãnh Hổ thất thức tuy là công pháp cơ sở nhất, nhưng có thể tu luyện tới chân võ giả cảnh giới, thiên phú của nguyên chủ thật tốt, mà hắn tu luyện cũng vô cùng khắc khổ, mỗi động tác đều học thuộc lòng, tiêu chuẩn cực kỳ xinh đẹp, nhưng ở trong huấn luyện quán ngay cả đệ tử tư chất bình thường cũng đã tới luyện cốt, chỉ riêng hắn còn ở giai đoạn luyện thể.

    Sự ra khác thường tất có vấn đề, Lâm Tiêu hiểu nhất định phải có nguyên nhân gì mới như vậy.

    Chỉ dựa vào suy nghĩ nhất định là không được, hắn bắt đầu diễn luyện Mãnh Hổ thất thức.

    Hổ Thị Đam Đam! Hổ Khiếu Sinh Phong! Mãnh Hổ Khiêu Giản! Ác Hổ Phác Dương! Bạch Hổ Hàm Thi! Hổ Khẩu Đoạt Thực! Thần Hổ Bãi Vĩ!

    Hắn thuần thục thi triển Mãnh Hổ thất thức, động tác hoàn mỹ vô khuyết, mỗi chiêu thức đều vô cùng tiêu chuẩn, không có một tia sai lầm hay không nhịp nhàng.

    - Hô hô…

    Hắn đánh ra từng chiêu từng thức, quyền phong sinh gió, dị thường mãnh liệt.

    Đánh xong ba lần, Lâm Tiêu thu công đứng thẳng, trên mặt lộ ra một tia giật mình.

    Võ đạo tu luyện trọng yếu nhất là ý cảnh, Mãnh Hổ quyền pháp đương nhiên phải có khí thế của mãnh hổ, tuy thiên phú của nguyên chủ thật tốt, nắm chắc chiêu thức thập phần hoàn mỹ, nhưng bởi tâm tính yếu đuối, chỉ biết chiêu thức mà không có ý cảnh, cho dù động tác tiêu chuẩn bao nhiêu, hoàn mỹ thế nào cũng không được.

    - Mãnh Hổ quyền pháp hẳn phải đánh như vậy!

    Diễn cảm Lâm Tiêu lạnh lùng, trong lòng hồi ức lại ngày đó mình ở vườn bách thú nguyên sinh nhìn thấy lão hổ vồ mồi ở kiếp trước.

    - Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ nhất – Hổ Thị Đam Đam!

    - Thức thứ hai – Hổ Khiếu Sinh Phong!



    Lâm Tiêu đánh ra từng chiêu từng thức, lực lượng thân thể phát huy tới mức tận cùng, quyền phong gào thét, trong phòng vang lên tiếng ô ô minh, mơ hồ thực sự truyền ra tiếng hổ gầm.

    Giờ phút này diễn luyện không hề khác biệt lúc trước, nhưng làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác hẳn, một là lão hổ mất đi ngỗ ngược trong vườn thú, một là bách thú chi vương, mỗi cử động khí phách uy mãnh của thú trung chi vương biểu lộ, khí thế làm người sợ hãi.

    Lâm Tiêu không ngừng thi triển, một lần, hai lần, ba lần…

    Toàn thân hắn bắt đầu nóng lên, từng luồng chân khí đập vào, bắt đầu từ làn da, dần dần thẩm thấu đến cơ thịt, nội tạng, khung xương.

    - Ác Hổ Phác Dương!

    Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu trợn mắt, hùng hổ, thân thể đột nhiên khom xuống, sau đó nhào về phía trước, thân hình giãn ra trong hư không, đồng thời hai đấm vung ra, thế như sấm sét, nhanh như thiểm điện, thân hình hắn như hóa thành một đầu ác hổ bổ nhào về con mồi của mình.

    - Hống!

    Một tiếng hổ gầm truyền ra, hai đấm của hắn vỗ lên mặt đất.

    Ca sát!

    Sàn nhà nứt vỡ, khe hở lan tràn, gạch đá thật dày dập nát.

    Trong thân thể Lâm Tiêu vang lên tiếng nổ đùng thật nhỏ, giống như có địa phương nào bị xông phá.

    - Mình đạt tới luyện cốt!

    Lâm Tiêu vui mừng.

    Lâm Tiêu lau mồ hôi, cảm thấy mừng rỡ.

    - Không biết muội muội nấu cơm xong chưa.

    Thoáng nghỉ ngơi một lát, hắn đi ra khỏi phòng.

    - Nhà chúng tôi sẽ không bán huân chương võ giả.

    Đúng lúc này, thanh âm của Lâm Nhu đột nhiên từ phòng khách truyền đến, trong thanh âm mang theo tức giận.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 4: Ác khách đến nhà. (1)

    Nguồn: VipVanDan







    Chương 4: Ác khách đến nhà. (1)

    Nghe thanh âm tức giận của muội muội, Lâm Tiêu nhướng mày, đi nhanh ra phòng khách, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Nhu là một thiếu nữ ôn nhu như nước, rất ít nổi giận, hiển nhiên đối phương đã làm nàng phẫn nộ.

    - Lâm Nhu, ta chỉ vì muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, ngươi cũng biết thêm một năm nữa Lâm gia sẽ mất đi tư cách gia đình võ giả, đến lúc đó huân chương võ giả tứ cấp cũng sẽ bị Võ Điện thu hồi, nếu đem huân chương bán cho ta, một năm sau cho dù các ngươi mất đi tư cách gia đình võ giả cũng có được chút tích tụ sinh sống, chẳng phải là một công đôi việc.

    Một thanh âm nghe qua như hảo tâm vang lên, nhưng rơi vào trong tai Lâm Tiêu lại vô cùng khó nghe.

    Nghe được thanh âm quen thuộc kia, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời hiện lên một bóng người, người này là một quản sự đình viện võ giả, tên là Lưu Hành Thiện, tuy trong tên có hai chữ hành thiện, nhưng tâm địa cực đen, đặc biệt làm một ít chuyện lấn thiện sợ ác, bỏ đá xuống giếng, thanh danh cực kém, hai tháng nay liên tục tới nhà mình, mục đích là vì lấy được huân chương võ giả tứ cấp của Lâm gia.

    Đình viện võ giả chính là khu nhà ở của gia quyến võ giả, trong Thương Khung đại lục, bất kỳ gia đình nào chỉ cần có người thăng cấp võ giả, người nhà sẽ được miễn phí dời qua đình viện võ giả, đây là một phúc lợi, đối với khu cư dân bên ngoài, đình viện võ giả càng thêm an toàn, hoàn cảnh càng thêm thoải mái.

    Đồng thời căn cứ theo cấp bậc võ giả, thế lực nơi đó sẽ công bố huân chương do võ giả liên minh thừa nhận, huân chương có cấp bậc khác nhau, trong Thương Khung đại lục có được tiện lợi cùng đặc quyền thật lớn, nhưng một khi võ giả vẫn lạc, trong sáu năm huân chương sẽ không bị thu hồi, người nhà có thể hưởng được đặc quyền do huân chương mang tới, chỉ khi nào qua sáu năm, nếu trong nhà không có võ giả khác xuất hiện, huân chương sẽ bị thu hồi, đặc quyền cũng mất đi hiệu lực.

    Dù sao hàng năm võ giả sản sinh cùng vẫn lạc thật sự quá nhiều, võ giả liên minh do các thế lực lớn tạo thành không có khả năng nuôi dưỡng người nhà của võ giả tử vong vĩnh viễn, chỉ có thể cấp ra sáu năm hưởng thụ đặc quyền, hi vọng gia tộc của võ giả tử vong có thể sản sinh ra một võ giả mới.

    Ở Lâm gia, vô luận là cha mẹ Lâm Tiêu hay chính hắn, cùng Lâm Nhu đều có thể đi vào Đan Các làm việc, những điều này đều nhờ huân chương võ giả tứ cấp mà đại ca lưu lại, tuy rằng muội muội làm công tác đánh tạp tại Đan Các, nhưng địa vị đặc thù của Đan Các luôn làm không ít người đỏ mắt.

    Rất nhiều người gia tài giàu có, nhưng gia đình hay thế lực không có võ giả đều sẽ tiêu tiền mua một ít huân chương của võ giả đã chết, lợi dụng đặc quyền của huân chương làm việc cho mình.

    Lưu Hành Thiện là một con chó săn cho gia đình quý tộc, loại chuyện này tự nhiên giao cho hắn ra mặt là tốt nhất, bình thường huân chương võ giả đều cực kỳ nổi tiếng, mà huân chương của Lâm gia mang tới đặc quyền làm cho cả gia đình có võ giả cũng hâm mộ, tự nhiên sẽ hấp dẫn thật nhiều thế lực ngấp nghé.

    Dù sao là huân chương tứ cấp, bình thường chỉ khi nào tiến vào hóa phàm cảnh mới được các thế lực lớn trao tặng, đại ca Lâm Hiên năm mười tám tuổi đạt tới chân võ giả tam chuyển, chỉ kém một bước là có thể đi vào hóa phàm cảnh cường giả, nhờ vậy mới được Võ Điện đặc thù trao tặng.

    Hấp dẫn của huân chương tứ cấp tuyệt đối thật lớn.

    Trong phòng khách, Lưu Hành Thiện cười híp mắt nhìn Lâm Nhu, trong mắt lóe ra tia âm lãnh, hắn đã tới Lâm gia hai lần, nhưng hai vợ chồng Lâm gia đều không muốn đem huân chương giao ra, làm trong lòng hắn cực kỳ tức giận, đành thừa dịp giữa trưa hai người đi vắng, nhìn xem có thể từ trong tay tiểu nữ nhi của Lâm gia lừa tới hay không.

    Chờ sau khi lấy được huân chương tới tay, sau đó chỉ cần làm cho thiếu nữ này đóng dấu tay, cho dù hai vợ chồng Lâm gia trở về có biết, nhưng đã có giấy trắng mực đen, đối phương cũng không có biện pháp gì.

    - Nhà chúng tôi sẽ không bán huân chương, Lưu quản sự, ngươi trở về đi.

    Lâm Nhu tức giận, huân chương là di vật duy nhất đại ca lưu cho gia đình, nàng làm sao đồng ý đem đi bán!

    - Đừng vội vàng cự tuyệt thôi.

    Lưu quản sự chậm rãi lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười giả tạo:

    - Nghe nói nhị ca ngươi sáng nay té xỉu trong huấn luyện quán? Nếu nhị ca ngươi thật sự xảy ra vấn đề gì, ta xem nhà các ngươi cũng không có tiền cho hắn trị liệu, nếu ngươi nguyện ý đem huân chương cho ta, ký tên lên giấy, hiện tại ta cho ngươi năm gốc linh dược nhất giai, ngươi làm việc trong Đan Các, nói vậy đã biết giá cả cùng công hiệu linh dược, có linh dược, nói không chừng nhị ca ngươi sẽ lập tức trở thành võ giả.

    - Lấy một huân chương sắp quá thời hạn đổi một võ giả chân chính, khoản mua bán này thật có lợi đúng không?

    Lưu quản sự nói chuyện nghe thật có đạo lý, đem khế ước đặt lên bàn, nhìn qua như có lòng tốt, nhưng đôi mắt âm thầm chuyển động, một bụng ý nghĩ xấu.

    - Năm gốc linh dược nhất giai…

    Trong lòng Lâm Nhu không nhịn được tâm động, nàng hiểu rõ tầm quan trọng của linh dược, có năm gốc linh dược này, nói không chừng xác suất nhị ca thăng cấp võ giả sẽ đề cao rất nhiều.

    - Vậy sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự có ý tốt, nhưng Lâm gia chúng tôi không cần.

    Ngay lúc Lâm Nhu đã sắp động tâm, một thanh âm đột nhiên truyền ra.

    Lưu quản sự kinh hãi, khi nhìn thấy rõ là ai, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, lộ ra khẩu khí mèo khóc chuột, quan tâm nói:

    - Là Lâm Tiêu sao, nghe nói ngươi té xỉu trong huấn luyện quán, hiện tại thân thể khỏe không?

    Lâm Tiêu bình thản nói:

    - Lưu quản sự tới an ủi học sinh sao? Vậy đa tạ Lưu quản sự quan tâm, nhưng thân thể ta không có gì trở ngại, không biết Lưu quản sự nghe xong có phải thật thất vọng hay không đây?

    Lưu Hành Thiện ngượng ngùng cười cười, trong lòng nhủ thầm, Lâm gia nhị tử hôm nay sao giống như thay đổi thành một người khác? Dĩ vãng mỗi khi Lâm Tiêu nhìn thấy hắn, như chuột thấy mèo luôn trốn tránh, còn không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

    Hôm nay trúng tà sao? Chẳng những tùy tiện đi ra, khẩu khí còn mang theo vẻ trào phúng, chẳng lẽ tiểu tử này hôn mê, lại đem đầu đập choáng váng?

    - Lâm Tiêu, ngươi tới vừa lúc, ta đang nói với muội muội của ngươi, thương lượng chuyện sang nhượng võ giả huân chương.

    Lưu quản sự thở dài:

    - Vì tương lai Lâm gia các ngươi, Lưu Hành Thiện này xem như dốc hết tâm huyết, nguyện ý dùng năm gốc linh dược nhất giai đổi lấy huân chương của Lâm gia, có linh dược, thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, chỉ sợ không qua bao lâu nữa ngươi có thể trở thành chân võ giả đi.

    Khóe môi hắn hiện nụ cười, như đã định liệu trước.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 5: Ác khách đến nhà. (2)

    Nguồn: VipVanDan







    Chương 5: Ác khách đến nhà. (2)

    Hắn đã sớm nghe nói Lâm gia nhị tử là một người điên trong tu luyện, một lòng muốn trở thành chân võ giả, nhưng hắn thua kém đại ca hắn quá xa, đến nay còn trong giai đoạn luyện thể, mình đưa ra điều kiện hấp dẫn, Lưu quản sự tin tưởng Lâm Tiêu nhất định không thể cự tuyệt.

    Trên thực tế mục đích chuyến đi này của hắn chính là Lâm Tiêu, hắn không tin một người yếu đuối nhát gan còn hướng nội như vậy có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

    - Trở thành một chân võ giả?

    Trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh.

    - Chẳng lẽ Lưu quản sự nghĩ rằng, không có linh dược của ngươi ta không thể trở thành chân võ giả sao?

    Lưu quản sự ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:

    - Ta nghĩ so sánh với ta, Lâm Tiêu ngươi hẳn càng hiểu rõ tình huống của mình đi?

    Ngữ khí của hắn có chút chanh chua.

    - Ha ha…

    Lâm Tiêu cười ha hả, ngữ khí trầm xuống:

    - Chuyện của ta cũng không cần Lưu quản sự quan tâm, huynh muội chúng ta còn có việc, không tiễn các hạ.

    Lâm Tiêu khoát tay, ý muốn tiễn khách.

    Sắc mặt Lưu quản sự trầm xuống, không rời đi mà cười lạnh nói:

    - Lâm Tiêu, ta cũng chỉ muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, Lâm gia nếu không có Lâm Hiên, có tư cách ở nơi này? Hiện tại đại ca ngươi mất, Lâm gia còn dám cậy mạnh, một năm sau tới lúc Võ Điện bình cách, huân chương Lâm gia khẳng định bị lấy về, một khi không còn huân chương, các ngươi bị đuổi khỏi đình viện, chỉ sợ tình cảnh của các ngươi không cần ta phải nói, hừ…

    - Lâm quản sự, nhà của chúng ta không chào đón ngươi!

    Lâm Nhu nhịn không được quát.

    - Lâm Nhu, ngươi cũng đừng gấp, đừng nhìn ngươi đang công tác trong Đan Các, nhưng chỉ là đánh tạp, chờ khi không còn huân chương các ngươi sớm muộn gì cũng bị đuổi ra, đến lúc đó nhìn ngươi yếu ớt còn có thể làm gì mà sống, đừng luân lạc tới mức đi làm…

    Lưu quản sự vừa nói, ánh mắt nheo lại nhìn Lâm Nhu, khóe miệng hiện tia cười gian.

    - Ngươi…

    Lâm Nhu tức giận nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên.

    - Ba!

    Còn chưa đợi hắn nói hết lời, Lâm Tiêu giận tái người, vung ra một chưởng, Lưu quản sự chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trên mặt bị trúng một cái tát nặng nề, một tát này đánh hắn đầu hoa mắt choáng, khí huyết bốc lên, thân hình quay tròn một vòng lảo đảo, kiệt lực đỡ lấy bàn mới không bị ngã.

    Chờ khi hắn đứng vững lại, nửa mặt đã sưng tấy, hiện rõ dấu bàn tay.

    - Lâm Tiêu, ngươi…

    Một tia máu tươi tuôn ra khóe miệng, Lưu quản sự phun cái răng gãy, mở to hai mắt khó thể tin nhìn Lâm Tiêu, chỉ vào hắn, cánh tay run run, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.

    Hắn thật sự không ngờ Lâm Tiêu dám động thủ đánh mình.

    - Nhị ca!

    Lâm Nhu ngây dại, Lưu quản sự là quản sự gia đình võ giả, tuy không thực quyền nhưng nhà họ không còn đại ca bao che, cũng không thể tùy tiện đắc tội.

    - Ta các gì ta!

    Lâm Tiêu tiến lên một bước, ánh mắt rét run:

    - Còn không cút mau cho ta, nếu không cút, xem ta làm sao chỉnh ngươi!

    - Ngươi dám…

    Lưu quản sự tức giận tím mặt, hét rầm lên.

    - Phanh!

    Còn chưa dứt lời, thân thể của hắn đã bị Lâm Tiêu đạp một cước, thân thể mập mạp nặng nề ngã xuống đất, trong miệng tru lên như bị chọc tiết heo.

    - Tiểu súc sinh, ngươi dám động thủ, ngươi nhất định phải chết, ngươi biết không, ngươi nhất định phải chết, Lâm gia các ngươi đều chết chắc rồi…

    Lưu quản sự chật vật bò lên, ngực đau đớn, sắc mặt xanh mét giận dữ, hổn hển nói.

    - Ân? Ngươi đây là muốn chết…

    Ánh mắt Lâm Tiêu trầm xuống, thân hình xông lên trước, hai đâm biến thành hổ trảo chộp tới, trong đôi mắt hiện lên sát khí làm người sợ hãi, một cỗ khí thế khôn cùng bộc phát, không khí giống như đọng lại.

    Trong nháy mắt, Lưu quản sự giống như đối mặt mãnh hổ, mà hắn chỉ là sơn dương, ánh mắt cùng khí thế kia làm hắn sợ hãi không còn chút máu, thiếu chút nữa cho rằng mình phải chết.

    Trước khi hắn đến thật không ngờ Lâm Tiêu to gan như vậy, lại dám vô pháp vô thiên, chẳng những động thủ với mình còn dám chặn giết hắn, chẳng lẽ không sợ rước lấy tai họa ngập đầu cho Lâm gia sao?

    Hai đấm của Lâm Tiêu đi tới trước mặt của hắn, lực lượng bàng bạc dừng lại cách khuôn mặt hắn chừng hơn một thước, lực lượng cuồng bạo hóa thành một cỗ kình phong thổi bay mái tóc trên trán hắn.

    - Xuy xuy!

    Nhìn thấy nắm tay gần trong gang tấc, Lưu quản sự run lên, dưới háng nóng hổi, mùi khai nước tiểu khuếch tán trong phòng khách, Lưu quản sự chuyển một vòng trước quỷ môn quan, sợ tới mức tiểu ra quần không thể khống chế.

    - Nếu ai dám giở thủ đoạn gì với người nhà của ta, ta cam đoan hắn không sống qua ngày mai!

    Lâm Tiêu băng sương lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lưu quản sự, trong giọng nói toát ra lòng tự tin cùng lãnh khốc cường đại.

    Lưu quản sự sợ tới mức toàn thân run rẩy, đặng đặng đặng liên tiếp lui vài bước, không nói gì, chỉ oán độc nhìn Lâm Tiêu, hắn đã bị tiểu tử này làm sợ tới mức tiểu tiện không thể khống chế, đây là chuyện trước nay chưa từng có, là chuyện cực kỳ mất mặt, hắn chưa từng bị người uy hiếp qua như vậy, một khi truyền đi ra bảo hắn đem mặt mũi để ở đâu, Lưu quản sự cảm giác lòng tự tôn của mình bị ném xuống đất mặc cho người hung hăng vũ nhục.

    - Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, Lâm Tiêu ngươi thật to gan, thật to gan! Không ngờ dám uy hiếp nhục nhã ta, cơn tức này ta làm sao nhịn được!

    Trong mắt Lưu quản sự lóe ra oán độc, nhưng không dám nói lời nào, chỉ mắng to trong lòng, hắn làm sao không biết nếu hiện tại mình mở miệng chọc giận đối phương, người chết chính là mình.

    Chờ đi ra Lâm gia, thi triển thủ đoạn không muộn, sớm muộn gì cho Lâm gia sống không bằng chết.

    Lâm Tiêu làm sao không biết trong lòng đối phương suy nghĩ chuyện gì?

    - Lưu quản sự, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi nghênh ngang chạy tới Lâm gia đẩu đẩu uy phong, nói trắng ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng tưởng rằng mình có một thân phận quản sự thì giỏi lắm, cũng đừng nghĩ chuyện trả thù, nếu không nói không chừng có một ngày nào đó đi đường ban đêm, bị người gõ vỡ đầu chó của ngươi, vậy thì thật quá xui xẻo!

    Lưu quản sự nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn không phải là võ giả, đi lên làm quản sự chỉ là dựa vào quan hệ, mà Lâm Tiêu còn trẻ khí thịnh, nếu thật sự phát điên làm ra chuyện gì, mình chết thật sự là rất oan.

    - Đây chỉ là chuyện nhỏ, Lâm gia dù gì cũng là gia đình có được huân chương tứ cấp, nếu nháo tới Võ Điện, làm cho các trưởng lão hay biết tham dự vào, đến lúc đó chỉ sợ chủ nhân của ngươi cũng không áp xuống được, kẻ đầu tiên bị ném bỏ chính là ngươi!

    Sắc mặt Lưu quản sự vốn đang trắng bệch, vừa nghe xong lời này thậm chí không còn chút huyết sắc, môi đều run rẩy lên.

    - Lâm Tiêu, ngươi hiểu lầm…ta tuyệt đối không có tâm tư này.

    Lưu quản sự run rẩy, hắn không còn dám đem thiếu niên trước mắt đối đãi như một người thường.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)