Huyền Huyễn Yêu Thần Ký - Ốc Sên Nổi Đóa

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Yêu Thần Ký
    Tác giả: Ốc Sên Nổi Đóa

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach




    Giới Thiệu:


    Yêu Thần vừa ra, ai dám tranh phong
    Yêu Linh sư mạnh nhất - Nhiếp Ly - bởi vì một quyển thần bí Thời Không Yêu Linh Chi Thư trùng sinh lại thời còn trẻ, tu luyện công pháp mạnh nhất, lực lượng Yêu Linh mạnh nhất, bước chân lên võ đạo đỉnh phong!

    Cừu nhân kiếp trước, toàn bộ thanh toán.


    Nếu như trùng sinh, ở kiếp này ta chính là Chúa Tể tất cả Chúng Thần Chi Vương, để cho hết thảy đều run rẩy ở dưới chân ta a.



    Ps1: Đại thần Ốc sên viết huyền huyễn a. Truyện mới ra hơn 200 chap, thuộc dạng siêu hot top qidian nhé!

    Ps2: Yêu Thần Ký có cả Manga nhé


     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Yêu Thần Ký
    Tác giả: Ốc Sên Nổi Đóa
    Chương 1: Trùng Sinh

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Sơn mạch Thánh Tổ liên miên không dứt, ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe hở của dãy núi, chiếu sâu vào trong hạp cốc. Giữa sườn núi bên cạnh hạp cốc còn lưu lại một chút bằng tuyết.

    Đã đầu hạ rồi, mà bằng tuyết vẫn chưa tan, cái rét nơi đây đặc biệt dài, thi thoảng còn có âm thanh yêu thú gào thét, vang vọng giữa núi rừng.

    Một tòa thành trì to lớn, sừng sững đứng trên bình nguyên bên trong hạp cốc.

    Thế giới bên ngoài Thánh Tổ sơn mạch, đã bị yêu thú chiếm lĩnh, những người ở đây đã mấy trăm năm ko có liên hệ với thế giới bên ngoài rồi.

    Thế giới bên ngoài trông như thế nào, người trong thành trì không hề biết, truyền thuyết thời điểm huy hoàng nhất của nhân loại có tới mấy nghìn Yêu Linh Sư Truyền Kỳ cùng Võ Giả Truyền Kỳ, bên trên đại lục rộng lớn đã thành lập nên một đế quốc khổng lồ. Nhưng đế quốc đó, đã không còn tồn tại, những người ở đây cũng không biết, họ có đúng là những người cuối cùng còn sống sót hay không?

    Vị trí của tòa thành này rất bí ẩn, là tòa thành hoàn hảo nhất được lưu lại từ thời đại hắc ám, tuy thi thoảng gặp phải Phong Tuyết yêu thú cường đại trong Yêu Tổ sơn mạch tập kích, nhưng tòa thành thị này, vẫn kiên cường phát triển và tồn tại.

    Bức tường thành này, chính là một tấm bia bất diệt!

    Tòa thành thị này gọi là Quang Huy Chi Thành, ý là Hy Vọng Nhân Loại.

    Học viên thánh lan, lớp học Võ Giả sơ cấp.

    Hơn ba mươi đệ tử ngồi ngiêm chỉnh, nghe một nữ lão sư truyền thụ tri thức Yêu Linh, bọn họ đều là Võ Giả học đồ, đệ tử học viên thánh lan thành Quang Huy.

    - “Nghe nói vị Thẩm lão sư này đến từ Thần Thánh thế gia, là một Yêu Linh Sư tam tinh Bạch Ngân!”

    Mấy đệ tử nhỏ giọng nghị luận.

    Ánh mắt các học viên tập trung trên người Thẩm giáo sư, giáng người nàng cao gầy nóng bỏng, chiếc váy hồng nhạt, bộ ngực cao vút, mặt hóa trang đậm, thần tình cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch, con mắt liếc xéo, biểu hiện khinh thường, cự người ngoài ngàn dặm, khóe mắt hiện lên vẻ vũ mị cao ngọa. Thần Thánh thế gia là một trong ba đại thế gia đỉnh cấp của thành Quang Huy, Thẩm Tú xuất thân cao quý, lại là Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, tự nhiên có vốn liếng cao ngạo.

    Ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, nếu không phải trong lớp có Thẩm Việt cháu nàng, nàng chả thèm tới đây dạy.

    - “Yêu Linh Sư cùng Võ Giả đều có năm đẳng cấp, thứ tự lần lượt là Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ ngũ cấp, mỗi cấp lại phân thành ngũ tinh.”

    - “Yêu Linh Sư áp đảo Võ Giả, là tồn tại cao quý nhất, có thể hình thành linh hồn hải trong đan điền, đem yêu linh bắt được nhét vào bên trong, lúc chiến đấu, có thể thúc dục yêu linh phụ thể, có được lực lượng cường đại vô cùng, loại lực lượng này, Võ Giả cùng giai khó mà địch nổi.”

    Thẩm Tú tự hào nói: “Giống như ta, có yêu linh của Liệt Diễm Yêu Hồ.”

    Chỉ thấy hai tay trước mặt Thẩm Tú không ngừng biến hóa, lông mi của nàng ngày càng dài nhỏ, mặt ngày càng nhọn, hàm răng trở nên sắc bén, móng tay cũng trở nên bén nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi màu hồng.

    - “Sau khi yêu linh phụ thể, ta có thể đạt được lực lượng của Liệt Diễm Yêu Hồ, trở nên nhanh nhẹn còn có lực lượng hỏa diễm. Bên trong yêu thú giới, Liệt Diễm Yêu Hồ thuộc về yêu thú cấp Hoàng Kim, cũng có nghĩa tu vi cao nhất ta có thể đạt được là Hoàng Kim Yêu Linh Sư!”

    Nói đến tu vi của mình, Thẩm Tú liền hiện lên vẻ đắc ý.

    Lời nói của Thẩm Tú, làm cho một đám học sinh phát ra thanh âm sợ hãi thán phục. Hoàng Kim Yêu Linh Sư, đó là tồn tại cả đời rất nhiều người không thể đạt được.

    Thời điểm Thẩm Tú giảng bài, Nhiếp Ly ngồi ở trên lớp một mực hoảng hốt, linh hồn phiêu đãng trong hư không, không thể tin nổi.

    Ánh mắt trời chói mắt, làm Nhiếp Ly ko thể mở mắt, hết thảy trước mắt làm cho hắn hoảng hốt mê mang.

    - “Ta đang ở đâu?”

    Nhiếp Ly vô cùng giật mình, hắn kinh ngạc phát hiện, tay mình nhỏ đi, làn da trở nên non mịn.

    Thẩm Tú đang thao thao bất tuyệt trên đài, Nhiếp Ly nhớ rõ, đó là năm hắn mới vào học tại học viện Thánh Lan, giảng bài là một nữ đạo sư Bạch Ngân Yêu Linh Sư, vô cùng ngạo mạn, tích cách cay nghiệt. Bởi vì Thẩm Tú này, Nhiếp Ly không muốn học tập trong một thời gian dài.

    - “Ta đã sống lại?”

    Nhiếp Ly chấn động vô cùng, hắn bị Thánh Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp vây công, chết khi chiến đấu, lại không nghĩ tới, linh hồn lại sống lại lúc mười ba tuổi.

    Nhiếp Ly nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt, Lục Phiêu, Đỗ Trạch, nguyên một đám huynh đệ sinh tử, đều vẫn còn sống, bất quá tướng mạo đều còn rất non nớt.

    Còn có nàng, Nhiếp Ly nhìn hướng bên trái, cách hắn chỉ có vài mét, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt. Nàng là Diệp Tử Vân, tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc khắc, mái tóc màu tím như thác chảy từ vai xuống hông, hàng mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng trí tuệ, khóe miệng lúc cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật xinh.

    Mới có mười ba tuổi đã xinh đẹp như vậy, khó mà tưởng đc nàng lớn lên sẽ mê người tới mức nào.

    Nàng mặc chiếc váy tơ trắng noãn, có một loại điểm tĩnh thanh tao lịch sự ko nói nên lời, kiếp trước từ khi mười tuổi, Nhiếp Ly đã tràn đầy ái mộ đối với nàng.

    Nàng cũng không chết!

    Tâm tình Nhiếp Ly vô cùng kích động và nghẹn ngào.

    - “Ta rõ ràng đã trở lại, điều này là thật? Đây không phải là mơ?”

    Nhiếp Ly hung hăng bấu mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải mơ, hắn chợt nhớ tới cái gì đó:

    - “Đúng rồi, là Thời Không Yêu Linh Chi Thư, nhất định là Thời Không Yêu Linh Chi Thư!”

    Nhiếp Ly lập tức cúi đầu tìm kiếm, nhưng không thấy Thời Không Yêu Linh Chi Thư.

    Nhiếp Ly khó mà tin đc, sự tình chuyển thế trùng sinh ly kỳ lại phát sinh trên người hắn, nhất định có quan hệ tới Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí!

    Cái Thời Không Yêu Linh Chi Thư này cũng ko biết do ai sáng tạo, là một đồ vật vô cùng thần bí, Nhiếp Ly một mực cất bên người, hắn nhớ rất rõ, thời điểm hắn chiến đấu với Yêu Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp, máu tươi đã thấm đầy Thời Không Yêu Linh Chi Thư rồi.

    Hẳn là Thời Không Yêu Linh Chi Thư mang hắn trở về lúc mười ba tuổi.

    Chứng kiến những người quen, Nhiếp Ly lâm vào hồi ức xa xưa.

    Còn nhớ kiếp trước, thành Quang Huy bị Phong Tuyết yêu thú điên cuồng công kích, Truyền Kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc thủ hộ thành Quang Huy chết trận, mấy chục vạn người chỉ còn mấy nghìn người còn sống, cùng trốn về sa mạc mênh mông phía đông Thánh Tổ sơn mạch. Trong cuộc hành trình, từng người từng người một chết đi. Còn nhớ ngày đó, sau khi may mắn sống sót trong yêu thú sa mạc vây khốn, đêm hôm đó, trong lều vải, hắn cùng Diệp Tử Vân đã cùng được sự an ủi trong linh hồn.

    Đêm hôm đó, Nhiếp Ly rút cuộc cũng đem nữ thần trong lòng ôm vào trong ngực.

    Đêm hôm đó, nguyệt quanh ánh bạc như một dải lụa mông lung, thân thể Diệp Tử Vân lung linh lồi lõm, da thịt óng ánh long lanh, giống như điêu khắc từ bạch ngọc, bọn họ điên cuồng quấn lấy nhau.

    Nếu không phải thành Quang Huy bị diệt, nếu không cùng trải qua sinh tử đồng hành, lấy thiên phú tầm thường, gia thế suy bại của Nhiếp Ly, tuyệt đối không được Diệp Tử Vân ưu ái.

    Nhưng sau này, trong một lần bị yêu thú tập kích, Diệp Tử Vân vì bảo vệ hắn, đã chết trong tay yêu thú. Một màn này, Nhiếp Ly không bao giờ quên. Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, Nhiếp Ly đã sống sót xuyên qua hoang mạc vô tận. Tuy thiên phú thấp, nhưng bằng vào sự nhạy cảm của mình, lưu lạc khắp thánh linh đại lục, gặp rất nhiều nhân loại cùng chống lại yêu thú, gặp nhiều sự tình thần bí, và cả Thời Không Yêu Linh Chi Thư. Nếu không có Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly cũng không có cách nào trở lại.

    Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí, rõ ràng cho ta sống lại ngày trước!

    Thành Quang Huy bị diệt, cha mẹ người thân, các huynh đệ đều chết trận, Diệp Tử Vân cũng chết khi đang chạy trốn.

    - “Nếu ta đã trở lại, trời cao cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định ko để những sự tình đau khổ đó phát sinh!”

    Nhiếp Ly cắn răng, nội tâm trở nên kiên định, hắn nhớ mang máng, năm nay hắn mới nhập học, hẳn là mười hai tuồi. Nhiếp Ly bỗng muốn thoải mái cười to:

    - “Trở về rồi, trở về thật tốt!”

    Thánh Đế, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, đánh bại tất cả!

    Kiếp trước nếu không phải thành Quang Huy bị phá, hắn và Diệp Tử Vân cơ bản là người của hai thế giới, không có khả năng qua lại với nhau. Tình cảm của hai người có được là xây dựng nên trong thời điểm sống chết, nếu không dùng thân phận nữ nhi thành chủ thành Quang Huy, làm sao có thể qua lại với đệ tử của một gia tộc suy tàn.

    Hơn nữa, gia gia Diệp Tử Vân, chính là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư, Diệp Mặc đại nhân!

    Nhiếp Ly cũng là sau này mới biết, thời điểm nhập học, không ai trong lớp biết đc thân phận của Diệp Tử Vân.

    Thành Quang Huy có tam đại thế gia Thanh Minh thế gia, Thần Thánh thế gia và Phong Tuyết thế gia, đại biểu cho quyền lực tối cao của quang minh thành, các đời thành chủ đều sinh ra trong ba gia tộc này. Xếp sau tam đại thế gia, chính là thất đại hào môn, tiếp sau nữa là hai mươi gia đình quý tộc.

    Nhiếp Ly là người Thiên Ngân thế gia, thuộc về quý tộc dưới chóp nhất, tuy có chút địa vị, nhưng khó mà sánh được tam đại thế gia, thất đại hào môn.

    Dùng thân phận của Nhiếp Ly, muốn ở cùng Diệp Tử Vân, chính là không biết lượng sức mình!

    Bất quá, trong mắt Nhiếp Ly hiện lên hào quang kiên định, nếu mình đã sống lại, cái này còn là vấn đề sao? Tuy trụ cột của hắn rất kém cỏi, nhưng lấy tri thức kiếp trc, cải biến thiên phú không phải là ko thể!

    - “Nhiếp Ly, ngươi đang cười cái gì?”

    Lục Phiêu bên cạnh nghi ngờ trừng Nhiếp Ly, nghĩ thầm Nhiếp Ly này có phải bị ngơ ngẩy hay không, từ nãy tới giờ đều cười ngây ngô, còn híp mắt thèm thuồng nhìn Diệp Tử Vân nữa.

    - “Tâm tình tốt mà! Hảo huynh đệ, nhìn thấy ngươi thật tốt!”

    Nhiếp Ly hưng phấn ôm cổ Lục Phiêu, đây là thói quen của bọn hắn kiếp trước.

    Không hiểu vì sao bị Nhiếp Ly ôm cổ, Lục Phiêu bất mãn hô to:

    - “Này, Nhiếp Ly, ai là hảo huynh đệ với ngươi, ngươi gay à, mau buông ta ra!”

    Lục Phiêu phiền muộn giãy dụa, bọn hắn mới nhập học vài ngày mà thôi, biết nhau cũng chưa lâu, còn chưa thân tới mức này!

    Nhiếp Ly vẫn không buông, cười hắc hắc, nghiêm túc nhìn Lục Phiêu nói:

    - “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, trong lòng ta, ngươi chính là hảo huynh đệ!”
    Nhiếp Ly đương nhiên khôngthể nói cho Lục Phiên nghe sự tình kiếp trước được.

    Nhìn ánh mắt chân thành của Nhiếp Ly, Lục Phiêu hơi giật mình, Nhiếp Ly giống như không phải tùy tiện nói ra, không khỏi lẩm bẩm, nói:

    - “Quái nhân!”

    Bất kể thế nào, lời nói của Nhiếp Ly cũng làm cho hắn thấy xúc động. Lục Phiêu nhìn qua Nhiếp Ly, thấp giọng nói:

    - “Ta biết ngươi cũng là thế gia đệ tử, nhưng ta khuyên ngươi, không nên giây vào nữ sinh kia, thân phận của nàng rất cao rất thần bí, nghe nói thời điểm nhập học, viện trưởng đã tự mình an bài ký túc xá cho nàng.”

    Nhiếp Ly mỉm cười, Lục Phiêu còn chưa biết thân phận của Diệp Tử Vân, nhưng hắn thì biết rồi.

    - “Nàng là nữ nhân của ta.”

    Nhiếp Ly nhìn thiếu nữ tóc dài xinh đẹp ở phía xa, trong lòng tự nói, nhớ tới đêm điên cuồng đó, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

    Bất quá, Nhiếp Ly chợt nhớ ra, mình và Diệp Tử Vân mới chỉ có mười ba tuổi mà thôi!

    Nha đầu Tử Vân này, lúc nào mới trở thành nữ nhân phong tình vạn chủng kia đây? Ta phải ở cùng, bảo vệ ngươi chậm rãi lớn lên mới được!

    Diệp Tử Vân tựa hồ cảm nhận đc gì đó, quay lại nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, lông mày nhíu lại, lô ra biểu tình không vui, trong mắt nàng Nhiếp Ly chính là thế gia đệ tử vô dụng, từ nãy tới giờ, đã không kiêng nể gì nhìn nàng, nếu hắn dám trêu vào nàng, nhất định phải làm cho hắn đau khổ!

    Diệp Tử Vân không muốn lộ ra thân phận của mình, cùng bạn trong lớp kết giao bằng hữu, nhưng không có nghĩa nàng có thể nén giận chịu bị sỉ nhục!
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Yêu Thần Ký
    Tác giả: Ốc Sên Nổi Đóa
    Chương 2: Ếch Ngồi Đáy Giếng

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Ngồi bên cạnh Diệp Tử Vân là một nam hài anh tuấn cao lớn, thi thoảng hắn lại nhìn Diệp Tử Vân, nhìn thấy sắc mặt của nàng, ánh mắt nhìn Nhiếp Ly, sắc mặt hung dữ.

    Thân hình hắn cao hơn Nhiếp Ly một chút, mày dậm mắt to, chỉ là trên trán lộ ra sự âm lãnh.

    Nhiếp Ly đương nhiên nhận ra người này, hắn chính là Thẩm Việt, đệ tử thần thánh thế gia trong ba đại thế gia đỉnh phong, thiên phú trác tuyệt,Thẩm Tú trên bục giảng chính là cô cô của hắn.

    Kiếp trước Thẩm Việt vẫn luôn theo đuổi Diệp Tử Vân, nghe nói trước khi Quang Huy thành bị công kích, hai người đã đính hôn, trong phương diện gia thế, cũng là môn đăng hộ đối. Nếu không phải Quang Huy thành bị phá, hai người chắc chắn trở thành quyến lữ.

    Vận mệnh kỳ diệu, kiếp trước Diệp Tử Vân không trở thành thê tử của Thẩm Việt, lại cùng Nhiếp Ly kết duyên phu thê.

    Nghĩ tới đây, Nhiếp Ly không khỏi mỉm cười. Chứng kiến ánh mắt của Diệp Tử Vân và Thẩm Việt, Nhiếp Ly ko khỏi cảm thấy đau đầu.

    Diệp Tử Vân bây giờ, trong lòng cũng có chút hảo cảm với Thẩm Việt, mà ánh mắt Diệp Tử Vân nhìn mình, Nhiếp Ly cảm nhận được vài phần khinh thường. Diệp Tử Vân khẳng định coi mình là đệ tử thế gia bất học vô thuật rồi!

    Thấy Diệp Tử Vân nhìn sang, Nhiếp Ly cảm thấy khó thở, nụ cười quen thuộc kia, để cho Nhiếp Ly nhớ tới đủ thứ ở kiếp trước, không khỏi cay cay sống mũi, hắn nhìn Diệp Tử Vân thật sâu, lộ vẻ mỉm cười. Đa tạ Thời Không Yêu Linh Chi Thư, cho chúng ta gặp nhau lần nữa.

    - “Kẻ kỳ lạ.”
    Diệp Tử Vân cảm thấy ánh mắt Nhiếp Ly có chút khác thường, đồng tử thâm sâu lộ ra tinh thần sáng chói, có chút thương cảm, trong lòng Diệp Tử Vân nghi hoặc, nàng quen Nhiếp Ly sao?

    Vì sao Nhiếp Ly dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

    Diệp Tử Vân mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, như hoa sen nở rộ, điềm tĩnh đáng yêu, khó trách làm nhiều nam hài si mê như vậy.

    Lúc này, ánh mắt Thẩm Tú trên bục giảng đảo qua người Nhiếp Ly, những hài tử mười ba mười bốn tuổi này, bất kỳ có hành động gì đều không thoát khỏi mắt nàng, phải biết rằng, nàng là bạch ngân Yêu Linh Sư, sớm đạt đến tâm thần hợp nhất, lục thức khai thông. Ánh mắt của nàng cự kỳ nhạy cảm, dù là con chuột đang chạy cách đó vài trăm mét cũng có thể nhất thanh nhị sở.

    Thân phận Diệp Tử Vân cao quý, là nữ nhi thành chủ, cháu gái Truyền kỳ yêu sư Diệp Mặc đại nhân, hơn nữa có linh hồn hải màu xanh, là thiên tài cực kỳ hiếm thấy!

    Thánh Lan học viện chỉ có vài người biết thân phận của Diệp Tử Vân, nếu Thẩm Việt có thể cưới đc nàng làm vợ, sẽ tăng cường cực lớn ảnh hưởng của Thần Thánh thế gia trong Quang Huy thành.

    Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Việt vì sao ở trong lớp Võ Giả sơ cấp, Thẩm Tú vì sao đứng lớp ở đây.

    Thẩm Tú biến trở lại hình người, hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói:

    - “Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy Viện trưởng Thánh Lan học viện đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hàng!”

    Thanh âm Thẩm Tú có chút bén nhọn, giống như đao sắc, nặng nề đâm vào trong lòng tất cả đệ tử.
    Tất cả đệ tử dưới đài đều yên lặng nghe, không ai nói chuyện.

    - “Đợi các ngươi trưởng thành, rời khỏi học viện, các ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Ngang hàng chỉ là lời nói láo các đại nhân an ủi các ngươi thôi, các ngươi không thể lúc nào cũng sống trong mộng tưởng!”

    Ánh mắt Thẩm Tú từ trên cao nhìn xuống các đệ tử:

    - “Quang Huy thành là tòa thành duy nhất còn lưu lại sau thời kỳ hắc ám, trong thành là nhân loại còn sống, Quang Huy thành có hai loại tồn tại cường đại, chính là Võ Giả và Yêu Linh Sư. Yêu Linh Sư là tồn tại cao quý, trong mấy nghìn thậm chí mấy vạn Võ Giả, mới có một người là Yêu Linh Sư, trong cả Quang Huy thành chỉ có hơn mấy trăm Yêu Linh Sư, họ chính là người bảo hộ cho Quang Huy thành.”

    - “Võ Giả cùng Yêu Linh Sư chia làm năm cấp bậc Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ, đẳng cấp càng cao, thực lực càng mạnh. Trong gia tộc có một Hoàng Kim Yêu Linh Sư, được coi là thế gia quý tộc, có một Hắc Kim Yêu Linh Sư, sẽ thành thế gia hào môn, có từ ba Hắc Kim Yêu Linh Sư trở lên thậm chí là Yêu Linh Sư Truyền Kỳ, mới có thể trở thành thế gia đỉnh phong. Ba mươi sáu người các ngươi, có bình dân đệ tử, có thế gia đệ tử, tuy khởi đầu giống nhau, nhưng thân phận và địa vị lại cách biệt. Ta hy vọng các ngươi tự biết lấy mình, cư sử đúng mực! Bình dân mãi là bình dân, các ngươi cơ bản không thể trở thành quý tộc, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Coi như là trong quý tộc, cũng có chế độ đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua.”

    Dưới ánh mắt lăng lệ của Thẩm Tú, một số đệ tử quần áo lam lũ cúi đầu, mà Thẩm Việt cùng mấy thế gia đệ tử lại ưỡn ngực, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý. Chỉ có Nhiếp Ly, Diệp Tử Vân, Lục Phiêu, một ít thế gia đệ tử thần sắc bình tĩnh.

    Nhiếp Ly nhìn sang bên cạnh, Đỗ Trạch quần áo có chút lam lũ, dáng người thon gầy, đang nắm chặt nắm đấm, răng cắn chặt môi. Đỗ Trạch chính là bình dân đệ tử, gia cảnh kho khăn. Nhưng Nhiếp Ly biết, lòng tự trọng của Đỗ Trạch rất lớn!

    Tuy gia cảnh không tốt, nhưng kiếp trước Đỗ Trạch rất cố gắng, thiên phú của hắn rất mạnh, dựa vào sức mình, đã trở thành Hoàng Kim Yêu Linh Sư. Không có tài nguyên khổng lồ của gia tộc ủng hộ, không có thiên phú tuyệt đỉnh, bằng vào nỗ lực của bản thân đạt được cấp độ này, có thể tưởng tượng hắn bỏ ra bao nhiêu cố gắng!

    Kiếp trước khi Quang Huy thành bị phá, rất nhiều đệ tử quý tộc đều chỉ nghĩ cách bỏ trốn, nhưng Đỗ Trạch cùng đám bình dân đệ tử lại chiến đấu hăng say vì Quang Huy thành, cuối cùng chết trận.

    Đỗ Trạch là bằng hữu của Nhiếp Ly, đồng thời cũng là bằng hữu hắn tôn kính nhất!

    Nhìn thấy thần sắc khinh miệt của Thẩm Tú, Nhiếp Ly không khỏi phẫn nộ, năm đó trước lúc Quang Huy thành bị phá, kẻ thứ nhất chạy trốn chính là Thần Thánh thế gia, cho nên Nhiếp Ly đối với Thần Thánh thế gia rất phản cảm, bất kể là Thẩm Việt hay Thẩm Tú đều không phải thứ tốt lành gì. Kiếp trước Thẩm Tú vô cùng cay nghiệt, cũng làm Nhiếp Ly vô cùng ghét nàng.

    - “Thẩm Tú đạo sư, ta có thắc mắc!”

    Nhiếp Ly bỗng nhiên lên tiếng nói.

    Tất cả đệ tử đều yên lặng, Nhiếp Ly cắt ngang vào lúc này, làm Thẩm Tú vô cùng khó chịu, Thẩm Tú nhìn ra, Nhiếp Ly chính là kẻ có ý đồ với Diệp Tử Vân, vừa rồi nàng nói vậy, chính là muốn gõ Nhiếp Ly, không nghĩ tới hắn lại đâm đầu vào họng súng. Nàng hừ lạnh một tiếng nói:

    - “Vấn đề gì?”

    - “Thẩm Tú đạo sư nói Quang Huy thành là tòa thành duy nhất còn sót lại sau thời kỳ hắc ám, chúng ta là nhân loại cuối cùng, có chứng cứ không? Thẩm Tú đạo sư đã đi qua Thánh Tổ sơn mạch, qua Hoang Mạc Vô Tận, Rừng Kịch Độc, Đầm Lầy Huyết Nguyệt, Vịnh Thánh Linh, đi qua Thiên Trạch sơn mạch, Thiên Tuyết Bắc Nguyên chưa?"

    Với tư cách là người trọng sinh, luận kiến thức, Nhiếp Ly có thể hoàn toàn miệt thị Thẩm Tú.

    - “Cái gì là Thiên Trạch Sơn Mạch? Thiên Tuyết Bắc Nguyên?”

    Thẩm Tú nhíu mày, Hoang Mạc Vô Tận, Kịch Độc Sâm Lâm, Đầm Lầy Huyết Nguyệt nàng đã nghe nói qua, những địa phương đó cách Thánh Tổ sơn mạch vô cùng xa, đều chỉ có trong truyền thuyết, Thẩm Tú khẽ hừ một tiếng:

    - “Ta chưa từng tới những nơi này, từ khi sinh ra, ta chưa từng rời khỏi Quang Huy thành, đi tới những nơi đó.”

    Nhiếp Ly cười nhạt một tiếng nói:

    - “Nếu Thẩm Tú đạo sư chưa từng tới những nơi đó, sao có thể khẳng định chúng ta là nhân loại cuối cùng?”

    Thẩm Tú nghẹn lời.

    Học viên trong lớp bắt đầu nghị luận, bọn hắn hoàn toàn không biết, Nhiếp Ly nói tới những địa phương này là ở nơi nào. Ánh mắt Diệp Tử Vân ngồi đằng xa hiện lên tia dị sắc, kinh ngạc nhìn Nhiếp Ly, nàng rất ngạc nhiên, Nhiếp Ly làm sao biết những điều này?

    Thẩm Việt ngồi cạnh Diệp Tử Vân cũng nhíu mày, hắn chậm rãi nhìn Nhiếp Ly, Nhiếp Ly khuân mặt rõ ràng, tương đối anh tuấn, so ra không kém hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại sinh ra một tia bất an mãnh liệt.

    Chứng kiến tất cả học viên phía dưới đang nghị luận, sắc mặt Thẩm Tú vô cùng khó coi, xì mũi khinh thường nói:

    - “Vậy thì làm sao, vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh chúng ta không phải nhân loại cuối cùng?”

    - “Chứng cứ?”

    Khóe miệng Nhiếp Ly cười lạnh, kinh nghiệm kiếp trước của hắn chính là chứng cứ, trí tuệ nhân loại vô cùng phi thường, tuy trải qua thời đại hắc ám đáng sợ, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều nhân loại còn tồn tại, đã thành lập nên rất nhiều thành thị bất diệt, nhưng hắn sẽ không nói ra, chỉ bình tĩnh nói:

    - “Ta giảng cho Thẩm Tú đạo sư một cái cố sự. Có một con ếch sinh ra trong đáy giếng thật sâu, từ khi nó sinh ra, chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời nơi miệng giếng, cho nên nó nói, bầu trời chỉ lớn như miệng giếng, nhưng bầu trời thật sự chỉ lớn như miệng giếng sao? Người ta gọi con ếch kia là ếch ngồi đáy giếng!”

    Nghe lời nói của Nhiếp Ly, đệ tử trong lớp không khỏi cười thành tiếng, bọn họ đều nghị luận, Nhiếp Ly nói rất có lý, cái thành ngữ ếch ngồi đáy giếng này, ko phải đang mắng Thẩm Tú đạo sư là ếch ngồi đáy giếng sao?

    - “Ếch ngồi đáy giếng? Hình dung thật chính xác!”

    Mấy nữ sinh cười hì hì nói. Các nàng cũng chán ghét Thẩm Tú, không khỏi kính nể nhìn Nhiếp Ly, chỉ sợ chỉ có Nhiếp Ly, mới dám ở trên lớp mà chỉ cây dâu mắng cây hòe nhằm vào đạo sư.

    - “Ngươi . . . “

    Thẩm Tú tức giận muốn thổ huyết, Nhiếp Ly dám so sánh nàng với con ếch, nàng còn chưa gặp qua đệ tử hỗn láo như vậy.

    Diệp Tử Vân cũng không khỏi cười khẽ, nhìn nhìn Nhiếp Ly, nàng phát hiện Nhiếp Ly này cũng có vài phần thú vị, hơn nữa học thức uyên bác, còn nói cho Thẩm Tú đạo sư á khẩu vô ngôn.

    Diệp Tử Vân thiên sinh lệ chất, cười lên càng động lòng người. Nhiếp Ly hướng nàng nháy mắt, cười cười.

    Nhìn thấy biểu lộ của Nhiếp Ly, Diệp Tử Vân mau chóng quay đầu lại, trong long khẽ hừ một tiếng, Nhiếp Ly thật to gan! Trong lòng nàng, Nhiếp Ly vẫn chỉ là một thằng học sinh cá biệt!

    Nhìn thấy Nhiếp Ly không chỉ làm sặc Thẩm Tú đạo sư, còn đùa giỡn Diệp Tử Vân, Lục Phiêu ngồi cạnh không khỏi giơ ngón tay cái, gia hỏa này thật ngưu.

    Nhiếp Ly ngẩng đầu, tiếp tục nói:

    - “Mặt khác, Thẩm Tú đạo sư, ta còn một vấn đề!”

    Thẩm Tú thẹn quá thành giận, nói:

    - “Ngươi còn có vấn đề gì!”

    - “Thẩm Tú đạo sư nói, bình dân vĩnh viễn là bình dân, muốn thành quý tộc là không thể, ta có chút nghi ngờ, Truyền kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc đại nhân lúc còn trẻ, chẳng lẽ không phải bình dân?”

    Nhiếp Ly trừng mắt nhìn Thẩm Tú:

    - “Chẳng lẽ Thẩm Tú đạo sư đến việc này cũng không biết?"
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Yêu Thần Ký
    Tác giả: Ốc Sên Nổi Đóa
    Chương 3: Phạt Đứng

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    - “Ngươi. . . Quang Huy thành trong mấy trăm năm qua, có thể dựa vào sức của chính mình, bước lên đỉnh cao chỉ có một người là Diệp Mặc đại nhân mà thôi.”

    Suy nghĩ của Thẩm Tú trở nên trì trệ, vẫn cưỡng từ đoạt lý nói.

    - “Thẩm Tú lão sư không phải nói là không thể sao? Sao lại tự vả vào miệng mình như vậy?”

    Nhiếp Ly mỉm cười nói:

    - “Diệp mặc đại nhân chính là ví dụ rất rõ ràng, bất kể là đệ tử thế gia, hay là đệ tử bình dân, tiềm lực tương lai là vô tận, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền ah!”

    Thẩm Tú muốn bạo phát, gia hỏa Nhiếp Ly này thật quá ghê tởm, bắt lấy nhược điểm trong lời nói của nàng mà công kích không ngừng, thực là trong mắt không có tôn trưởng!

    Nàng lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly, Nhiếp Ly dám ở trước mặt mọi người chống đối nàng như vậy, đoạn thời gian tiếp theo nàng tuyệt đối không cho hắn sống yên đâu!

    Ngồi ở bên cạnh, Đỗ Trạch nhìn Nhiếp Ly đầy cảm kích, Nhiếp Ly là thế gia đệ tử, lại mạo hiểm đắc tội Thẩm Tú lão sư, giúp bình dân đệ tử tranh khí, làm hắn vô cùng cảm động. Tâm hồn thiếu nhiên vô cùng thuần khiết này, từ một khắc đó đã coi Nhiếp Ly là bằng hữu của mình rồi.

    Thẩm Tú cười lạnh nói:

    - “Ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng nói vậy, là có thể cải biến hiện thực tàn khốc sao? Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của Diệp Mặc đại nhân, lại không thấy có bao nhiêu kẻ đến cuối đời vẫn chỉ tầm thường. Đừng nói Yêu Linh Sư, ngay Võ Giả cũng không đến. Nhiếp Ly đúng không , ngươi cũng là thế gia đệ tử, lại không biết điều như vậy. Ta cũng muốn xem thiên phú của ngươi là thế nào!”

    Thẩm Tú cúi đầu lật xem quyển sách da dê trong tay, sau khi xem, chế nhạo cười nói:

    - “Nhiếp Ly, xích sắc linh hồn hải, hồn lực 6, lực lượng 21, chỉ bằng thiên phú của ngươi, đời này chỉ tới cảnh giới Thanh Đồng Võ Giả, muốn thành Yêu Linh Sư, căn bản là không thể, còn không bằng bình dân đệ tử bình thường, khó trách lại nói thế, nguyên lai là muốn che giấu nội tâm tự ti mà thôi!”

    Đẳng cấp linh hồn hải căn cứ vào màu sắc bất đồng, chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử bảy đẳng cấp, xích sắc kém nhất, cơ hồ là phế vật, người bình thường đều là cam sắc hoặc hoàng sắc, đạt tới lục sắc hoặc thanh sắc cũng đã được coi là thiên tài, về phần lam sắc và tử sắc, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

    Nghe được lời của Thẩm Tú, một đám bình dân đệ tử đều tiếc hận nhìn Nhiếp Ly, với tư cách là thế gia đệ tử, thiên phú Nhiếp Ly đúng là kém nhất rồi, đời này chỉ sợ khó làm nên thành tựu gì lớn.

    Diệp Tử Vân thoáng nhìn Nhiếp Ly, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tuy ấn tượng của Nhiếp Ly với nàng không tốt lắm, nhưng biết thiên phú của Nhiếp Ly kém như vậy, trong lòng không khỏi thương cảm.

    Khóe miệng của Thẩm Việt lại nhếch lên, nếu hắn biết thiên phú Nhiếp Ly kém như vậy, tuyệt đối sẽ không coi Nhiếp Ly là uy hiếp, bởi căn bản Nhiếp Ly không có tư cách! Thiên phú kém như vậy, chỉ xứng sinh hoạt ở tầng dưới chóp nhất Quang Huy thành, mà Thẩm Việt hắn, chính là đệ tử đích truyền một trong ba đại thế gia đỉnh phong, Nhiếp Ly lấy gì so với hắn?

    Nếu ko phải vì Diệp Tử Vân, hắn đã chả tới cái lớp này làm bạn học với Nhiếp Ly!

    Thẩm Tú hùng hổ dọa người nói:

    - "Thiên phú kém như vậy, coi như là bên trong gia tộc của ngươi, chỉ sợ cũng không có được bất kỳ sự coi trọng nào, vậy mà cũng dám cuồng vọng, mắt không tôn trưởng?”

    Thẩm Tú nói vậy làm cho Nhiếp Ly nhớ tới đủ thứ ở kiếp trước. Rời khỏi Quang Huy thành, Nhiếp Ly thực sự rất yếu, giống như Thẩm Tú nói, một mực dừng lại cấp bậc Thanh Đồng tam tinh, không thể tiến thêm, bất kể là trong trường, hay trong gia tộc, hắn đều không được coi trọng, vô cùng rác rưởi.

    Nếu không phải hắn phấn đấu quên mình đi cứu Diệp Tử Vân, căn bản không có khả năng có được tâm hồn thiếu nữ của nữ thần. Phải biết Diệp Tử Vân lúc đó đã là hoàng kim nhất tinh Yêu Linh Sư, chêch lệch giữa hai người, như trời và đất, ngay cả cơ hội cùng chiến đấu với Diệp Tử Vân Nhiếp Ly cũng không có, trơ mắt nhìn Diệp Tử Vân bị chết dưới móng vuốt sắc bén của yêu thú, bị chôn vùi bên trong cát vàng dài đằng đẵng. Đây mãi là nỗi đau của Nhiếp Ly.

    Sau khi đi qua sa mạc, Nhiếp Ly gặp đủ lại kỳ ngộ, lúc này mới phát hiện, nguyên lai thế giới này có những chủng tộc thần kỳ, cái gọi là thiên phú linh hồn lực, cũng có thể tăng lên đấy!

    Nếu là Nhiếp Ly kiếp trước, bị lão sư chỉ trích, khẳng định đến dũng khí phản bác cũng không có, nhưng hắn bây giờ không giống vậy, hắn có tự tin cường đại, sẽ có một ngày, hắn cho mọi người hiểu, hắn sẽ đạt đến cảnh giới mà mọi người khó mà tưởng nổi!

    Nếu đã trọng sinh trở lại, vậy phải làm cho thật đã, thần cản sát thần!

    Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, Nhiếp Ly bị Thẩm Tú cười nhạo cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Tú, thanh âm mạnh mẽ nói:

    - “Thẩm Tú lão sư, ngươi có phải hay không nghĩ, lực lượng thiên phú cùng thiên phú linh hồn lực quyết định tương lai của một người? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao, mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp, lại không chút keo kiệt trào phúng! Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện mà thôi của mình mà thôi!”

    Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Thẩm Tú tức tới méo mặt, nàng chưa từng gặp qua đệ tử nào lại dám công nhiên chống đối nàng, hơn nữa lời Nhiếp Ly nói, lại chọc trúng nội tâm đen tối của nàng, làm nàng thẹn quá hóa giận, nhịn ko đc mắng to:

    - “Im ngay, ngươi cho mình là ai, lại dám dạy dỗ lão sư của ngươi?”

    Nhiếp Ly khinh thường nhếch miệng nói:

    - “Ta vì mình có một lão sư như thế mà cảm thấy xấu hổ. Ta dám khẳng định, rất nhiều bình dân đệ tử trong lớp này, sẽ vượt qua dự đoán của ngươi, đạt đến thành tựu không ai ngờ tới! Ngươi không biết kiên nhẫn dạy bảo bọn họ, lại dùng ngôn ngữ ác liệt đả kích niềm tin của bọn họ, thật uổng cho ngươi làm lão sư! Tuy thiên phú của ta kém cỏi, nhưng vậy thì sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, hơn nữa còn kết hôn với nữ nhân đẹp nhất Quang Huy thành!”

    Ánh mắt của Nhiếp Ly rơi trên người của Diệp Tử Vân!

    Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Ly nhìn mình, không biết vì sao, Diệp Tử Vân bỗng có cảm giác tim đập nhanh, đôi má đỏ lên. Nhiếp Ly này lại dám nói những lời to gan như vậy trên lớp, ánh mắt của Nhiếp Ly, ý tứ rất rõ ràng. Chỉ là trong lòng nàng, đối với Nhiếp Ly không hề có bất cứ cảm giác gì, buồn vui lẫn lộn, cảm giác không nói nên lời.

    Nhìn thấy thần sắc của Diệp Tử Vân, thần sắc trên mặt Thẩm Việt càng thêm âm trầm, tuy Nhiếp Ly không cùng một tầng thứ với hắn, nhưng cảm giác uy hiếp vẫn tồn tại như cũ.

    - “Hắc hắc ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, với thiên phú linh hồn chỉ có 5 của ngươi, lại còn muốn trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Diệp Mặc đại nhân, coi như là Diệp Mặc đại nhân lúc trẻ, khi trắc nghiệm thiên phú, thiên phú linh hồn lực cũng đạt đến 89, ngươi cho là bằng vào may mắn có thể đạt được sao? Thật nực cười!”

    Thẩm Tú ko keo kiệt đả kích:

    - “Ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, còn ko bằng chăm chỉ học tập!”

    Nhiếp Ly nhún vai nói:

    -“Ta biết trong lòng ngươi không hề để ý, nhưng một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải câm miệng!”

    - “Ta không tin cái đồ cuồng vọng như ngươi có thể đạt được thành tựu gì!”

    Thẩm Tú hừ lạnh một tiếng nói:

    - “Mặc kệ tương lai của ngươi ra sao, hiện tại ngươi là học sinh của ta, từ nay về sau ngươi không cần ngồi học, ra sau đứng đi! Nếu không ta sẽ thông tri với gia tộc ngươi, đá ngươi khỏi Thánh Lan học viện!”

    Thẩm Tú nổi tiếng không nói đạo lý, Nhiếp Ly nhún vai, đứng đằng sau thì sao, nếu như bị đuổi khỏi Thánh Lan học viện, hắn sẽ khó mà nhìn thấy Diệp Tử Vân rồi, tạm nhịn vậy.

    Nhìn thấy Nhiếp Ly đứng ở sau, mấy thế gia đệ tử thấp giọng cười nhạo.

    - “Truyền Kỳ Yêu Linh Sư tương lai bị phạt đứng rồi!”

    - “Chậc chậc, nguyên lai hắn cũng sợ bị đuổi học ah!”

    - “Không phải mới nãy còn to mồm sao?”

    Thẩm Tú cười lạnh, Nhiếp Ly cuồng vọng thế nào, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao?

    Nàng đương nhiên sẽ không để những lời Nhiếp Ly nói ở trong lòng, Nhiếp Ly sẽ có ngày trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư? Thẩm Tú cảm thấy buôn cười đến cực điểm, chuyện như vậy tuyệt đối ko thể sảy ra.

    Nhìn thấy Nhiếp Ly bị Thẩm Tú phạt ra sau đứng, Đỗ Trạch trầm mặc một lúc, cắn răng, cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhiếp Ly, cùng đứng với Nhiếp Ly. Nhiếp Ly ra mặt vì bình dân đệ tử, mới bị Thẩm Tú phạt đứng, hắn đưng nhiên muốn chịu phạt cùng Nhiếp Ly.

    Nhìn thấy Đỗ Trạch đứng chung với Nhiếp Ly, ánh mắt Thẩm Tú trầm xuống:

    - “Nếu ngươi đã thích bị phạt, vậy cứ đứng cùng hắn đi!”

    Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ăn ý, cả hai mỉm cười. Giờ khắc này, Nhiếp Ly giống như trở lại thời điểm quen biết Đỗ Trạch, Đỗ Trạch vẫn mãi là Đỗ Trạch.

    Sau khi Đỗ Trạch ra đứng cùng hắn, Lục Phiêu nghĩ một chút, cũng đứng lên đi tới.

    - “Ngươi sao cũng ra đây?”

    Nhiếp Ly nhìn Lục Phiêu mỉm cười.

    Lục Phiêu nhún vai, nói:

    - “Ngồi lâu sẽ bị trĩ, ta ra đây đứng không đc sao?”

    - “Hắc Hắc, tùy ngươi!”

    Nhiếp Ly cười hắc hắc, Lục Phiêu cùng kiếp trước giống hệt nhau, tuy nói rất đáng ghét, nhưng cũng rất nghĩa khí. Tuy việc này không quan hệ với Lục Phiêu, nhưng Lục Phiêu coi hắn là bằng hữu, bằng hữu là nên trung hoạn nạn.

    Lại có thêm ba bình dân đệ tử đứng lên, đứng cạnh Nhiếp Ly.

    Có những huynh đệ này ở đây, Nhiếp Ly cảm thấy không tệ, cảm giác tâm tình sung sướng.

    Sắc mặt Thẩm Tú càng thêm khó coi, mặt như kết băng.

    - “Trải qua khảo thí, trong tất cả đệ tử trong lớp, Diệp Tử Vân có thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 86, Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi có lục sắc linh hồn hải, linh hồn lực đạt 78, rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chúc mừng các ngươi!”

    Thẩm Tú nhàn nhạt cười nói, khinh miệt liếc Nhiếp Ly, đây mới là thiên tài thực sự, Nhiếp Ly tính là thứ gì?

    Nghe lời nói của Thẩm Tú, học viên trong lớp không khỏi kinh hô, thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực 86, trong lớp bọn hắn có người mạnh như vậy, thiên phú cường đại như vậy, sinh thời không chừng có thể trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư ah!

    Về phần Thẩm Việt và Ngưng Nhi, cũng thiên phú trác tuyệt, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.

    Diệp Tử Vân ko biết có lai lịch gì, tướng mạo xinh đẹp động lòng người, bối cảnh thần bí, trở thành người chói mắt nhất trong lớp này. Về phần Ngưng Nhi, cũng là một mĩ nữ, tướng mạo ko kém Diệp Tử Vân bao nhiêu, nhưng thiên phú hơi kém một chút.

    Bất kể thế nào, các nàng đều không phải là người thường có thể sánh đc!
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Yêu Thần Ký
    Tác giả: Ốc Sên Nổi Đóa
    Chương 4: Trăm Vạn Yêu Linh Tệ?

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Nhiếp Ly nhìn hướng Tiếu Ngưng Nhi, dáng người nàng thon gầy, trên người mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, đi đôi giày cao cổ màu đen, một mái tóc đen mềm mại khoác lên vai, đôi mắt sáng ngời, hàng mi liễu cong cong, lông mi thật dài có chút rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết có chút phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi nở nang màu hồng có chút ướt át.

    Trên người nàng ngoài vẻ nữ tính kiều mị rra, còn có một nét đẹp dã tính khó nói nên lời, trên mặt lộ vẻ băng sương, lại thêm một cỗ phong vị khác.

    Nhiếp Ly thầm hồi tưởng, Tiêu Ngưng Nhi là nữ nhi Tiếu gia một trong bảy đại hào môn, thiên phú linh hồn lực của nàng gần bằng Diệp Tử Vân, trước khi Quang Huy thành bị diệt, đã trở thành Bạch Ngân Ngũ tinh Yêu Linh sư, cùng với Diệp Tử Vân, trong thế hệ trẻ được xưng là song kiều.

    Chỉ có điều, Tiêu gia vì nịnh bợ tam đại thế gia đỉnh phong, bắt Tiếu Ngưng Nhi gả vào Thần Thánh thế gia, gả cho ca ca của Thẩm Việt. Tiếu Ngưng Nhi sống chết không theo, cuối cùng gia tộc tan vỡ, một mình nàng tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm trong Thánh Tổ sơn mạch, không trở lại nữa.

    Đây là một nữ cường nhân!

    Trong nội tâm Nhiếp Ly đối với Tiêu Ngưng Nhi tràn đầy tiếc hận, nếu có cơ hội, kiếp này Nhiếp Ly nhất định giúp nàng một tay. Nhưng nếu nói Nhiếp Ly đối với nàng có chủ ý khác lại không phải, trong lòng Nhiếp Ly chỉ có Diệp Tử Vân.

    - “Hai tháng sau sẽ khảo nghiệm đẳng cấp Võ Giả cùng Yêu Linh sư, ta hy vọng lúc đó sẽ xuất hiện mấy cái Võ Giả Thanh Đồng nhất tinh hoặc Yêu Linh sư, bất kể là ta hay Thánh Lan học viện đều vì các ngươi mà cảm thấy vinh quang!”

    Thẩm Tú khẽ cười nói. Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ ngũ cấp lại phân tiếp thành ngũ tinh, Thanh Đồng nhất tinh xem như là nhập môn.

    Lực lượng Võ Giả đạt 100, hoặc linh hồn lực Yêu Linh sư đạt 100 mới xem như trở thành một cường giả Thanh Đồng nhất tinh.

    Nhập môn phi thường khó khăn, rất nhiều người cả người đều không nhập môn, chính thức trở thành Võ Giả hoặc Yêu Linh sư.

    Nghe Thẩm Tú nói, học viên trong lớp liền cả đám nghị luận. Muốn trở thành một Võ Giả Thanh Đồng nhất tinh, cần có lực lượng nâng được cự thạch trăm cân, một chưởng đánh ngã thân cây to bằng cánh tay, mới đc tính là đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh.

    Đối với những hài tử như bọn hắn, thực sự quá khó khăn, trì phi từ nhỏ đến lớn đều ăn các loại linh đan diệu dược, thân thể cốt cách vô cùng cường tráng mới làm được. Về phần Yêu Linh sư, muốn tu luyện ra linh hồn lực cường đại trong người, so với trở thành Võ Giả còn muốn khó hơn nhiều.

    Linh hồn hải chia làm Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử thất sắc, người bình thường chỉ có xích sắc linh hồn hải, muốn tu luyện thành Yêu Linh sư vô cùng khó khăn, bình thường đều chọn trở thành Võ Giả, còn người có cam sắc hoặc hoàng sắc linh hồn hải, mới thích hợp tu luyện linh hồn lực, mà có lục sắc hoặc thanh sắc linh hồn hải, đều được xem là thiên tài.

    Các học viên trong lớp đều rất hâm mộ nhìn Diệp Tử Vân, Thẩm Việt cùng Tiếu Ngưng Nhi, trong nửa năm đạt đến cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, chỉ sợ chỉ có ba người bọn họ thôi.

    Sau khi đạt tới cấp bậc Thanh Đồng nhất tinh, liền có thể chính thức tiến vào lớp Võ Giả hoặc Yêu Linh sư rồi! Đến khi đó bọn họ sẽ không học cùng lớp nữa!

    Cảm giác được ánh mắt học viên khác, Thẩm Việt ngạo nghễ ưỡn ngực, hắn thân là đệ tử Thần Thánh thế gia, từ nhỏ đã được dùng các loại linh dược, tu vi của hắn sớm đã vượt xa bạn cùng lứa bình thường. Linh hồn lực tăng lên 100 trong hai tháng, hắn tự tin có thể đạt được dễ dàng!

    Thẩm Việt nhìn Diệp Tử Vân ưu nhã động lòng người bên cạnh, chỉ có hắn mới xứng với Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly đc coi là cái gì! Rõ ràng dám cùng cô cô đánh cuộc trong hai tháng tăng lên tới Thanh Đồng nhất tinh, thật là cuồng vọng vô tri! Nhiếp Ly cho rằng tăng lên tới Thanh Đồng nhất tinh dễ vậy sao? Chỉ là xích sắc linh hồn hải bỏ đi mà cũng dám xuất cuồng ngôn!

    Diệp Tử Vân cùng Tiếu Ngưng Nhi nhìn nhau, các nàng đều xuất thân cao quý, không có nhiều chênh lệch. Diệp Tử Vân luôn muốn cùng Tiếu Ngưng Nhi trở thành bằng hữu, nhưng tựa hồ Tiếu Ngưng Nhi lại coi nàng làm đối tượng cạnh tranh, dùng Diệp Tử Vân là mục tiêu phấn đấu.

    - “Về phần ai nói muốn trong hai tháng đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh, ta cũng muốn xem, hắn có thể đạt tới trình độ nào!”

    Thẩm Tú khinh miệt nhìn Nhiếp Ly, ngữ khí khinh thường nói.

    Cường độ linh hồn hải cùng tình trạng thân thể trực tiếp quyết định tốc độ tu luyện của một người, tình huống hiện tại của Nhiếp Ly, dựa theo bình thường, ít nhất ba năm năm mới có thể chính thức nhập môn, trở thành Võ Giả Thanh Đồng nhất tinh, về phần Yêu Linh sư, chỉ là một cái xích sắc linh hồn hải đừng có mơ tới.

    Nhiếp Ly hoàn toàn không để lời của Thẩm Tú để trong lòng.

    - “Hai tháng sao? Thời gian hơi nhiều đấy.”

    Khóe miệng Nhiếp Ly nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin nhàn nhạt, xem ta như thế nào trong hai tháng đạt tới Thanh Đồng nhất tinh!

    Thực ra, Nhiếp Ly, Lục Phiêu, Đỗ Trạch đang lén lút trao đổi.

    - “Nhiếp Ly, ngươi thích Diệp Tử Vân đúng ko?” Lục Phiêu nhìn Nhiếp Ly hỏi.

    - “Đúng vậy!” Nhiếp Ly nghiêm túc nói.

    Lục Phiêu nhìn chằm chằm vào mắt Nhiếp Ly, sau đó thở dài:

    - “Diệp Tử Vân quả thật rất đẹp, nể tình huynh đệ, ta không tranh với ngươi. Nhưng với tư cách huynh đệ, ta ko thể không khuyên ngươi, thân phận Diệp Tử Vân rất cao, chúng ta căn bản không bằng được.”

    Tuy gia tộc bọn hắn là một trong hai mươi thế gia quý tộc, nhưng chênh lệch thân phận cùng Diệp Tử Vân vẫn rất lớn.

    - “Hai người các ngươi thực tế chút đi! Diệp Tử Vân chính là thiên tài có thanh sắc linh hồn hải! Rất nhanh sẽ thành Yêu Linh sư Thanh Đồng nhất tinh, hai tháng sau đoán chừng sẽ chính thức tiến vào lớp Yêu Linh sư, sau khi chính thức tiến vào đó tu vi khẳng định tăng mạnh, khi đó nàng còn nhớ hai người các ngươi không còn là vấn đề. Những thế gia đệ tử các ngươi, cả ngày chỉ nghĩ đến nữ nhân, không biết cố gắng tu luyện!”

    Đỗ Trạch hừ hừ, không chút lưu tình đả kích.

    - “Cái gì mà thế gia đệ tử suốt ngày chỉ nghĩ đến nữ nhân? Ngươi đây là vu oan! Ta vẫn luôn rất cố gắng tu luyện đó, mỗi ngày tối đa chỉ có nửa ngày nghĩ đến nữ nhân thôi!”

    Lục Phiêu nhún vai nói, tính cách công tử ca nhìn một cái là rõ.

    - “Biết r...ồ...i...! Ta biết ngươi là dạng người nào mà!”

    Đỗ Trạch liếc mắt.

    Thiên phú Đỗ Trạch không tồi, có được hoàng sắc linh hồn hải, tu luyện phi thường cố gắng, thêm một chút kỳ ngộ, một đường thẳng tiến đạt tới cảnh giới Yêu Linh sư Hoàng Kim nhất tinh, giúp gia tộc hắn trở thành một trong các thế gia quý tộc, đây là thành tựu phi thường giỏi.

    Đỗ Trạch là người rất có nghĩa khí, nhưng có chút cổ hủ, làm việc cứng nhắc, cùng Lục Phiêu hình thành thế đối lập. Lục Phiêu là một thiếu gia mỗi ngày đều cà lơ phất phơ, tuy chỉ có xích sắc linh hồn hải, nhưng thiên phú Võ Giả cực cao, chỉ cần hắn cố gắng thêm một chút, tu vi sẽ tăng mạnh, bất quá hắn quá lười, kiếp trước chỉ đạt tới cấp Bạch Ngân, so với Đỗ Trạch kém hơn rất nhiều.

    Bất quá vận mệnh kỳ diệu, chính là hai kẻ có tính cách bất đồng, kiếp trước đã trở thành huynh đệ vô cùng tốt!

    Nghe Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch đấu võ mồm, trước đây Nhiếp Ly cảm thấy rất vô vị, hiện tại nội tâm Nhiếp Ly lại tràn đầy cảm động. Có huynh đệ như vậy thật tốt!

    - “Nhiếp Ly, ta khuyên ngươi hay là vẫn nên chuyên tâm tu luyện đi.”

    Đỗ Trạch nghiêm túc khuyên Nhiếp Ly, vạn nhất Nhiếp Ly thật sự động tình, cái này thật là một sự tình đáng buồn.

    Kiếp trước Nhiếp Ly xác thực rất cố chấp, khi biết tin Thẩm Việt cùng Diệp Tử Vân đính hôn, hắn đã rất thông khổ.

    Bất quá ở kiếp này, nếu hắn vẫn còn rác rưởi như vậy, Nhiếp Ly dứt khoát đâm đầu chết được rồi.

    - “Yên tâm, ta tự biết mình, việc ta muốn làm, nhất định làm được!”

    Nhiếp Ly tự tin nói.

    Nghe Nhiếp Ly nói, Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu hơi giật mình, bọn hắn không hiểu, vì cái gì mà Nhiếp Ly có tự tin cường đại đại như vậy, nhìn ánh mắt kiên định của Nhiếp Ly, trong nội tâm bọn hắn thậm chí sinh ra ảo giác, Nhiếp Ly nhất định sẽ làm được. Bọn hắn không khỏi bị tâm tình này của Nhiếp Ly lây nhiễm.

    - “Đc rồi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ!”

    Đỗ Trạch suy nghĩ một chút, nói.

    Cùng phạt đứng ở chỗ này, làm cho giữa họ sinh ra một loại tình cảm huynh đệ khắc sâu.

    - “Đỗ Trạch, Lục Phiêu, ta sẽ cho các ngươi trở thành Yêu Linh sư cường đại nhất Quang Huy thành!”

    Nhiếp Ly trịnh trọng nói. Kiếp trc Đỗ Trạch và Lục Phiêu cùng mình trải qua họa nạn, kề vai chiến đấu, cứu hắn vô số lần, nếu hắn đã ở đây, vậy đương nhiên phải giúp Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu hoàn thành giấc mộng của họ.

    - “Ta vậy được rồi, chỉ có xích sắc linh hồn hải. Có đan dược gia tộc ủng hộ, trở thành Võ Giả hẳn là không có vấn đề gì, nhưng muốn thành Yêu Linh sư thì quá khó rồi!”

    Lục Phiêu đã muốn từ bỏ.

    - “Trở thành Võ Giả thì làm đc gì, càng tu luyện lên cao, Võ Giả tu luyện càng khó, hơn nữa Võ Giả căn bản không phải đối thủ của Yêu Linh sư đồng giai. Trên chiến trường, một Truyền Kỳ Võ Giả còn không bằng một Hắc Kim Yêu Linh sư, phải biết Yêu Linh sư chính là một cỗ máy chiến tranh cường đại!”

    Đỗ Trạch đối với trở thành Yêu Linh sư tràn đầy chờ mong, đã làm thì phải là tốt nhất, đây là nguyên tắc của hắn.

    - “Không cần phải là Truyền Kỳ Võ Giả, chỉ cần trở thành Hoàng Kim Võ Giả ta đã thỏa mãn rồi!”

    Lục Phiêu thản nhiên nói, hoàn toàn mặc kệ.

    Đỗ Trạch im lặng, cùng loại người không ôm chí lớn này nói chuyện thật vô vị.

    - “Xích sắc linh hồn hải thì sao? Ta cũng chỉ là xích sắc linh hồn hải.”

    Nhiếp Ly nhìn Lục Phiêu nói.

    Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch không thể hiểu nổi, Nhiếp Ly chỉ có xích sắc linh hồn hải, hắn lấy tự tin đâu ra mà muốn trong hai tháng trở thành Thanh Đồng nhất tinh, không lẽ Nhiếp Ly có phương pháp đặc thù hay sao?

    - “Nhiếp Ly, ngươi có biện pháp gì có thể tu luyện linh hồn lực lên đẳng cấp Yêu Linh sư?”

    Đỗ Trạch hỏi, hắn rất ngạc nhiên, theo hắn biết, tu luyện linh hồn lực không có đường tắt.

    - “Các ngươi nghe ta, chỉ cần các ngươi không từ bỏ, chắc chắn có thể trở thành một Yêu Linh sư cường đại!”

    - “Từ bỏ? Không bao giờ!”

    Đỗ Trạch kiên định nói, hắn phải mạnh lên, cải biến vận mệnh của gia tộc, vì mục tiêu này, hắn tuyệt đối không lùi bước.

    Nếu có thể trở thành Yêu Linh sư cường đại, Lục Phiêu đương nhiên sẽ rất tình nguyện, nếu có thể trở thành Yêu Linh sư, hắn cũng không cần vì lười biếng mà bị phụ thân đánh nữa rồi. Lục Phiêu là loại người có thể ngồi thì nhất định không đứng, có thể nằm thì nhất định không ngồi, chỉ cần có cơ hội lười biếng, hắn sẽ không bỏ qua.

    - “Có phải rất khổ cực không ?”

    Lục Phiêu lẩm bẩm.

    Đỗ Trạch trừng mắt nhìn hắn, gia hỏa này thật hết thuốc chữa, muốn thành Yêu Linh sư, lại còn sợ cực khổ, trở thành Yêu Linh sư còn có thể không khổ sao? Nếu như thế có thể trở thành Yêu Linh sư, dù cực khổ thế nào hắn cũng làm!

    - “Không khổ!”

    Nhiếp Ly lắc đầu cười, sắc mặt nghiêm túc, nói:

    - “Nhưng cần rất nhiều tiền!”

    - “Chỉ cần có tiền là được rồi ư, vậy thì đơn giản!"

    Lục Phiêu thở dài một tiếng:

    - “Muốn bao nhiêu, ta có rất nhiều, hơn ba năm nay, ta để dành được hai nghìn Yêu Linh tệ. Nếu có thể trở thành Yêu Linh sư, ta có thể lấy ra tất cả.”

    Nếu hai nghìn Yêu Linh tệ có thể mua được cái danh Yêu Linh sư, đây chẳng phải là quá sung sướng sao.

    Nhiếp Ly nhìn Lục Phiêu, thằng này đúng là thần kinh không ổn định, hắn nghĩ 2 nghìn Yêu Linh tệ rất nhiều sao? Bất đắc dĩ nói:

    - “Hai ngàn Yêu Linh tệ sao đủ, ít nhất phải trên trăm vạn, thậm chí ngàn vạn Yêu Linh tệ!”

    Trên trăm vạn Yêu Linh tệ! Bất kể là Lục Phiêu hay Đỗ Trạch đều hít một hơi khí lạnh, một trăm vạn Yêu Linh tệ chính là thu nhập một năm của một thế gia quý tộc bình thường! Bọn hắn lôi đâu ra nhiều tiền như vậy?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)