Chương 52: Tấm hình cũ

Margin Calls

Vy Dương 1624 Chữ 07/08/2023 09:34:13

Sau khi lau dọn sạch sẽ tháp chuông trên mái Tam quan, hai gã thanh niên xuống lục tung cả ngôi chùa, kể cả Hậu điện. Cả hai gã nhẹ nhàng tìm kiếm khắp chỗ trong Hậu điện, nơi Phi Yến vẫn đang ngủ mê man.

Không có bất kỳ một thứ gì khác lạ trong ngôi chùa. Không có súng đạn, chất nổ hoặc vũ khí. Chỉ có đồ ăn thức uống thuần chay đã được tích trữ đủ dùng cho một tháng trong tủ bếp, một bộ áo cà sa được giặt sạch và phơi khô góc sân chùa, bên cạnh phòng tắm, những pháp khí quen thuộc của Phật giáo, mõ, chuông tay, những thẻ hương vòng và những tập kinh kệ được xếp bên dưới hương án trong Chính điện. Vị sư già quả là một bậc chân tu.

Cả hai đứng trước cái xác đã cứng đờ của vị sư già trong Chính điện. Cả hai cùng nhìn cái xác và im lặng hồi lâu.

“Chúng ta phải phi tang bằng cách chôn giấu nó.” Thằng Broker thì thầm. Nó nhìn cái xác nằm dưới sàn nhà Chính điện. Nó liếc sang Dư Hoá Long. Nó thấy sự thất vọng trên khuôn mặt gã. “Anh đã kiểm tra chưa, Dư tiên sinh?” Nó đưa mắt nhìn Dư Hoá Long.

“Anh Broker. Tôi không phát hiện thấy gì bất thường cả.”

“Dư tiên sinh. Anh có cho rằng ông ta chính là tên sát thủ không?”

“Không. Anh Broker. Lúc tên sát thủ thúc báng khẩu CKC vào đầu Phi Yến. Tôi thấy hai cánh tay hắn có đầy hình xăm xanh đỏ. Không có vết xăm nào trên cánh tay của ông ta.”

“Nhưng nếu hắn mang ống tay có in hình xăm thì sao, Dư tiên sinh? Ở khoảng cách từ dưới vách đá nhìn lên trên, tôi cũng không chắc là những xăm đó là thật hay giả.”

“Anh Broker. Tôi không cho rằng ông ta chính là tên sát thủ.”

“Tại sao, Dư tiên sinh?”

“Anh Broker. Từ thời điểm Phi Yến bị bắt làm con tin cho đến lúc trốn thoát và bị tên sát thủ đánh ngã xuống vực, chúng ta có nghe thấy tiếng chuông một lần vào lúc trời sập tối. Anh có cho rằng, tên sát thủ đã mang cô trở về ngôi chùa để đánh chuông, sau đó lại lôi cô quay trở lại chỗ chiếc Toyota Hilux để giăng bẫy chúng ta vào sáng hôm sau không?”

“Không. Dư tiên sinh. Nhưng tại sao ông ta ra tay định hạ sát tôi?”

“Anh Broker. Tôi không biết tại sao ông ta lại làm vậy. Nhất thời tôi không nghĩ ra ông ta là ai. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, ông ta có quan hệ với Trương gia.”

“Tại sao anh có thể khẳng định chắc chắn như vậy, Dư tiên sinh?”

Gã vừa nói vừa kéo áo thằng Broker ra góc Chính điện và chỉ vào tấm bia đá trong góc. Tấm bia nói về nguồn gốc ngôi chùa.

“Anh Broker có biết gì về ngôi chùa này không?”

Thằng Broker tái mặt. Nó lẩm nhẩm đọc đi đọc lại tấm bia đá với dòng chữ cuối cùng. Nó im lặng. Nó không thể nói được gì. Nó cũng không thể nói, “Chắc gì gia tộc họ Trương đã trùng tu và phục dựng ngôi chùa này lại chính là công ty Trương gia!”. Cục u đau đớn vẫn còn trên trán nó. Cục u là tác phẩm từ cú đâm chết người bằng chiếc chày kình gõ chuông của vị sư già, thay vì tĩnh tâm thỉnh chuông, ông ta lại lao cái chày kình vào đầu nó. Và nó đã gặp may. Nếu không, cái xác đang nằm trước hương án kia sẽ là chính nó.

Nó hoàn toàn không biết gì về ngôi chùa này. Đã nhiều lần, Trương lão gia đưa nó tới thung lũng để thực hiện các cuộc khảo sát dài ngày. Không một lần ông ta đưa nó tới ngôi chùa này, thậm chí ông ta cũng không nói hay đề cập gì với nó về sự tồn tại của ngôi chùa này. Ngôi chùa có liên hệ với Trương gia...

Bỗng nhiên.

Có một tiếng động mạnh phía bên trong Hậu điện, nơi Phi Yến đang nằm ngủ. Tiếng đập tay xuống giường của một cơn co giật.

Cả hai gã chạy vào bên trong. Phí Yên đã tỉnh. Nàng mở mắt và vật vã trở mình trên giường. Dư Hoá Long nhảy lên giường. Gã nhẹ nhàng tì hai chân lên hai bên vai nàng. Hai tay gã giữ chặt đầu nàng để những miếng dán vết thương 3M SteriStrip Reinforced không bị bung ra. Thằng Broker cũng ra phía đầu giường, giữ phần cổ của Phi Yến để phụ giúp gã. Chỉ một lúc, nàng lại chìm vào giấc ngủ mê man.

Vết thương sau đầu nàng đã khép miệng. Nhưng, những giọt huyết tương và dịch nước mô hơi đo đỏ, vàng vàng từ vết thương thấm ra mặt ngoài mảnh băng Urgo to được dán để che bề mặt vết thương, loang lổ ra vỏ chiếc gối bông nàng đang gối đầu.

Dịch nước mô là phần bao quanh các tế bào. Máu không bao quanh tế bào. Máu nằm trong mạch máu gồm một hệ thống các mạch máu lớn và các mao mạch nhỏ hơn, chằng chịt như mạng nhện trong cơ thể. Chúng tạo ra các khoảng trống. Các tế bào nằm trong các khoảng trống đó. Dịch nước mô sẽ bao quanh tế bào và có liên quan trực tiếp đến mạch máu.

Các tế bào không dính chặt vào các mao mạch để lấy chất dinh dưỡng. Các tế bào nằm trong dịch nước mô. Các các chất dinh dưỡng sẽ thấm qua thành mạch máu và hòa vào dịch nước mô. Sau đó thẩm thấu từ dịch nước mô vào trong tế bào, đồng thời tiếp nhận các chất thải từ tế bào ra ngoài và thấm vào mạch máu.

Dịch nước mô như một con đường trung gian đưa chất dinh dưỡng từ máu vào tế bào. Cả tế bào hồng cầu và protein lớn đều không rời khỏi máu tại mao mạch. Tuy nhiên, các tế bào bạch cầu có thể di chuyển vào dịch nước mô. Dịch nước mô sau khi trao đổi chất với tế bào xong không thấm ngược trở lại máu mà hình thành một dòng chảy riêng gọi là hệ bạch huyết. Khi bị thương, loại dịch chảy ra có tác dụng bảo vệ vết thương, có thể làm mát và che chắn cho vết thương hở.

Vỏ chiếc gối bông trước đây đã từng là màu trắng. Giờ màu trắng đã chuyển sang thành màu cháo lòng và cáu bẩn vì lâu ngày không được giặt.

“Anh Broker. Tôi sẽ thay chiếc gối bằng chiếc áo cà sa. Chiếc gối quá bẩn. Không khéo Phi Yến bị nhiễm trùng mất. Tôi sẽ phải lau lại vết thương bằng cồn và thay băng cho Phi Yến.”

Dư Hoá Long nhảy xuống giường và chạy xuống khoảng sân cạnh phòng tắm. Gã cầm chiếc áo cà sa màu mận chín bằng vải thô đã được giặt sạch sẽ và phơi khô lên. Gã gấp chiếc áo cà sa gọn gàng thành một chiếc gối để bên đầu giường. Gã lôi chiếc túi cứu hộ, nhanh chóng lấy ra cái túi nhỏ hơn và bày biện mọi thứ lên bàn, bên cạnh khay trà.

“Anh Broker. Nhờ anh lật sấp Phi Yến để tôi thay băng.”

Thằng Broker im lặng làm theo những gì Dư Hoá Long chỉ dẫn cho đến khi xong việc sát khuẩn và thay miếng băng Urgo to dán sau đầu Phi Yến. Nàng vẫn giật người lên vì xót bởi cồn y tế nhưng nàng vẫn ngủ say. Anh ta quả thật khéo léo khi làm những việc này. Nó tiếc là không được học những kỹ năng cứu người này trong những năm qua.

“Dư tiên sinh. Tôi đem chiếc gối này ra bỏ ở chỗ cái xác. Sau đó tôi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Chúng ta phải ăn thì mới có sức đào hố chôn cái xác.”

Thằng Broker cầm chiếc gối. Một tấm ảnh nhỏ, đen trắng được ép plastic từ trong chiếc gối rơi xuống đất. Nó nhặt lên. Trong ảnh có bốn người đàn ông mặc quân phục, tay họ đều cầm súng, quai súng choàng qua cổ và những khẩu súng được treo trước ngực. Ngay lập tức, nó nhận ra ba người trong bức ảnh.

Nó đưa bức ảnh cho Dư Hoa Long.

“Dư tiên sinh có nhận ra những người trong bức hình này không?”

Không cần chạm vào bức hình, chỉ liếc mắt một cái, Dư Hoá Long cũng nhận ra cả ba người trong hình ngay lập tức. Dù bức hình đó đã được chụp từ rất lâu. Dù bức hình đó đã cũ mèm bởi thời gian. Dù những người trong hình nay đã già. Nhưng, những đường nét khuôn mặt và hình dáng quen thuộc của họ vẫn không một chút thay đổi.

Cả ba người gã nhận ra đều mặc quân phục và cầm súng trường tấn công Type 56, loại phiên bản sao chép khẩu AK-47 của Liên-xô do Trung Quốc chế tạo. Người còn lại cầm khẩu súng bắn tỉa Dragunov SVD, phiên bản cũng do Trung Quốc sao chép sản xuất. Họ đang đứng trước một ngôi nhà tranh vách đất. Gương mặt họ vẫn còn lấm lem bùn đất và khói thuốc súng như vừa trải qua một trận đánh dữ dội và khốc liệt.

Gã kêu lên thảng thốt.

“Trương lão gia. Giáo sư Hứa Vĩ Văn. Vị sư già.”

Vy Dương, 07/08/2023 09:34:13

Lượt xem: 264

Bạn đọc ủng hộ Contributor (1)

Truyện Free

200.00LT

07/08/2023 09:50

Mới đọc tới chương 8 thôi, mà có vẻ mình thích phong cách viết như này rồi. Cố lên đội bạn!

Bình luận (1)

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện