Bắt đầu chinh phục

Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Nam Hi Bắc Khánh 3334 Chữ 19/03/2024 10:04:05

Hàn Nghệ thật sự không phải đang nịnh bợ, hắn quả thực rất hứng thú đối với cuộc đời Võ Sĩ Hoạch. Bởi vì đây là một ví dụ cực kỳ cá biệt, một người bán đậu hủ trở thành một đại quan tam phẩm, được phong quốc công, đây đã là một cuộc đời hết sức truyền kỳ. Đương nhiên, chỗ truyền kỳ nhất của Võ Sĩ Hoạch, vẫn là đã sinh ra Võ Tắc Thiên.

Ra khỏi hoàng cung, Hàn Nghệ ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên cười, tự lẩm bẩm: "Võ Tắc Thiên? Ha ha, đúng là một con người thú vị đấy!"


Những lời nói lúc nãy nhìn mặt ngoài thì là đang nhắc nhở Hàn Nghệ, nhưng sao không phải là nàng ta nói với chính mình. Dã tâm nàng ta còn lớn hơn Hàn Nghệ nhiều. Đương nhiên, hiện giờ nàng ta suy nghĩ tới ngôi hoàng đế, cần phải có sự bành trướng quyền lực hơn nữa mới có thể tạo thành suy nghĩ này. Nhưng nàng ta nữ nhân của Thái Tông, cũng không phải quý tộc, hơn nữa còn vừa mới trở lại cung đình gần đây, nhưng lại muốn tranh giành hậu vị. Hơn nữa nàng ta đối mặt không phải chỉ một kẻ địch, mà là một tập đoàn, áp lực trên người nàng ta còn lớn hơn Hàn Nghệ nhiều.

"Mẹ kiếp! Có giám thị."


Vừa về đến hẻm Bắc, Hàn Nghệ chợt thấy một bóng người lay động ở đầu hẻm, không phải Lưu Nga thì là ai, làm hắn giật cả mình, thầm nói, lần này mà để bả bắt được, thì chắc bị bả niệm đến chết mới thôi. Không được, tạm thời lánh đi, trốn được bao lâu hay bấy lâu, hắn khẩn trương đi vòng ra thông đạo chuyên dùng phía sau chợ Đào Bảo.

Nhưng hắn mới đi chưa được hai mươi bước, thì trên lối nhỏ bên cạnh đột nhiên chui ra một người, dọa Hàn Nghệ kinh hô: "Cướp a!"

"Hiện giờ còn ai dám cướp tiền của ngươi nữa, không muốn sống nữa sao."


Đối phương cười lạnh nói.

Đúng là Lưu Nga. Nhân gia chính là người từ trong cung ra, thủ đoạn mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng không phải là nói chơi, chỉ một chút thủ đoạn lẩn trốn đó của Hàn Nghệ, làm sao có thể giấu được Lưu tỷ.

Đệch! Xài phân thân à. Hàn Nghệ cả kinh, vỗ vỗ ngực, nói: "Lưu tỷ, thủ đoạn dọa người của tỷ gần đây thăng cấp rồi đó!"

Lưu Nga hắng giọng nói: "Ta thấy là thủ đoạn dọa người của ngươi thăng cấp mới đúng."


"Ta dọa ai đâu."

Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Lưu tỷ, tỷ đến rất đúng lúc, ta đang muốn nói với tỷ một tin tốt động trời."

Lưu Nga sửng sốt, nói: "Tin tốt gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ta thăng quan rồi."


Lưu Nga trợn hai mắt, nói: "Thật. . . thật sao?"

Hàn Nghệ nói: "Ta nào dám lừa tỷ."

Lưu Nga ánh mắt lấp loé, tiến sát lại gần, nhỏ giọng nói: "Thăng lên quan gì?"

Hàn Nghệ dương dương đắc ý, nói: "Hoàng gia đặc phái sứ, nghe lợi hại không?"


Lưu Nga chớp chớp mắt, sau đó trợn hai mắt, nói: "Nếu ngươi muốn lừa ta, tốt xấu gì cũng nên tốn chút công phu, ngươi đây cũng quá thiếu tôn trọng người khác rồi, lấy một chức quan chưa nghe bao giờ đến lừa ta."

Ta muốn lừa tỷ, còn phải tốn công phu sao? Rốt cuộc là ai không tôn trọng người khác chứ! Hàn Nghệ thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn tưởng là Lưu Nga sẽ vui mừng đến đập đầu vào tường chứ, nói: "Là thật, chức quan này tỷ chưa từng nghe qua, cái đó cũng không trách tỷ, bởi vì đây là chức quan mới của Dân An cục. Nếu vẫn không tin, thì tỷ đọc tên chức quan này một lượt xem."


"Đọc thì đọc, hoàng gia. . .hoàng gia?"

Lưu Nga đột nhiên kinh hãi nhìn Hàn Nghệ.

"Tin chưa?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta lấy cái tên này để lừa tỷ? Đúng là không biết tỷ đề cao ta, hãy là đề cao tỷ nữa."

Lưu Nga ngây ngốc nửa ngày, bỗng nhiên ngẩn ra, nói: "Vậy. . . vậy điều ngươi nói là thật?"


Hàn Nghệ nói: "Tỷ đây không phải là phí lời sao, ta lừa tỷ thì có gì tốt."

Lưu Nga ngẫm lại cũng phải, lập tức mừng rỡ như điên, suýt nữa thì đâm đầu vào tường rồi, kích động không ngừng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi thật là quá lợi hại, ngươi mới đến Ngự Sử Đài nhậm chức được bao lâu chứ, thậm chí còn chưa đi được mấy lần."

"Khụ khụ khụ, ăn nói cẩn thận, ăn nói cẩn thận."

"À, đúng, đúng, đúng."


Lưu Nga cười tươi như hoa, cười run cả người, mừng hết lớn, cười một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Vậy chức quan này là làm gì?"

"Lợi hại lắm nha."

Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Chức quan này chính là chuyên môn áp chế những con cháu quý tộc kia."

Lưu Nga nói: "Thôi thôi thôi, ta nói nghiêm chỉnh với ngươi đấy."


Hàn Nghệ trịnh trọng, dùng giọng chân thành nói: "Thật đấy."

Lưu Nga nói: "Đâu ra loại quan này, ngươi đừng hòng lừa ta."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Tỷ không tin thì cứ chờ xem, không cần đến ba ngày, những con cháu quý tộc kia sẽ đem lễ vật đến tìm ta. Cố Khuynh Thành gì đó, đều dạt hết sang một bên cho ta. Ta muốn chứng minh một lần nữa, ta mới vương bài của Phượng Phi Lâu. Đến lúc đó tỷ nhất định phải hậu cần cho tốt, tuyệt đối đừng để những lễ vật đó đến tay ta, phải tặng hết cho bọn Mộng Nhi."

"Hả. . . Mộng Nhi?"

Lưu Nga đã mơ hồ rồi, tặng cho Mộng Nhi, vậy có khác gì khác tặng cho ngươi? Với lại, tại sao đám con cháu quý tộc đó lại muốn tặng quà cho ngươi, ngươi đây không phải là nói lời vô nghĩa sao?

Hàn Nghệ đột nhiên như tên trộm, cười hề hề nói: "Lưu tỷ, đây là bí mật trong bí mật, người bình thường ta đều không nói cho biết, duy chỉ nói với tỷ thôi đấy."


Lưu Nga gật đầu cái rụp, nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi."

"Vậy là tốt rồi! Đi thôi." Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra.

Lưu Nga gật đầu như con rối, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, trước đó tại sao ngươi..."

Không đợi nàng ta nói hết câu, Hàn Nghệ liền nói: "Lưu tỷ, tỷ biết tại sao ta nói bí mật này với tỷ không?"


Lưu Nga lắc đầu.

Hàn Nghệ hết sức chân thành nói: "Chính là vì muốn chặn miệng của tỷ. Tỷ nghĩ xem, người nào dám tìm Hoàng gia Đặc phái sứ gây chuyện, không phải tìm chết sao."

Vẻ mặt Lưu Nga lập tức xấu hổ.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến đầu hèm Bắc.

"Tiểu Nghệ ca, huynh đã về rồi."


"Tiểu Nghệ ca."

Lúc này mới mới đến cửa viện tử, đã thấy các nàng Mộng Đình, Mộng Nhi bay đến như nhũ yến lâm đầu.

"Oa, nhiệt tình như vậy, tối nay cùng ngủ chăn lớn sao?"

Hàn Nghệ dang hai tay ra, ánh mắt lấp lánh nói. Cảnh này cho hắn một cảm giác anh hùng trở lại.

"Tiểu Nghệ ca, ngươi đúng là quá hạ lưu rồi."


"Hơn nữa chỉ biết ức hiếp chúng ta, đối xử với Khuynh Thành tỷ thì tốt như vậy."

"Quá bất công."

Hàn Nghệ nghe đến mơ hồ, nghi hoặc nói: "Mộng Nhi muội muội, lời này là sao?"

Mộng Nhi khẽ nhếch miệng nhỏ, nói: "Huynh vì Khuynh Thành tỷ, không tiếc đặc tội với Vi nhị công tử, nhưng lại cứ ức hiếp chúng ta."


"Đúng đấy, đúng đấy."

Mộng Đình thêm dầu vào lửa.

Hóa ra là ghen tị! Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: "Nếu các cô coi việc đắp chăn ngủ cùng ta là một loại ức hiếp thì các cô cứ ức hiếp ta đi, ta tuyệt đối không phản kháng."

Chúng nữ đồng thời phi một tiếng.

Không khí anh hùng trở về không còn sót lại chút nào.


"Hàn đại ca, một mình huynh ngủ có phải là rất cô đơn không, hay là tối nay đệ ngủ cùng huynh nhé."

Hùng Đệ ôm Đại Thố cười hắc hắc nói.

"Cút cút cút, nhóc béo đệ cút sang một bên chơi đi."

Hàn Nghệ không lưu tình đẩy Hùng Đệ sang một bên, kiểu lời an ủi này, thực sự là muốn mạng người mà, thế rồi lại quay sang đám Mộng Đình nói: "Ta nói mấy người các cô cũng thật là nhiêu khê, nếu Vi nhị công tử đó muốn ức hiếp các cô, thì ta không chỉ là cầm côn đơn giản như vậy đâu, mà ta phải cầm đao."

Mộng Đình chớp mắt sáng ngời nói: "Thật sao?"

"Các cô là ai, các cô là Tứ Mộng, là đồ đệ của Lưu tỷ, ta lừa được các cô sao."

Hàn Nghệ nói xong lại quay sang hỏi Lưu Nga: "Lưu tỷ, tỷ nói có đúng không?"

Lưu Nga gật gật đầu, chợt thấy câu này quái quái, đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ: "Hử?"

Hàn Nghệ hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Lưu Nga, hi vọng có thể tìm lại cảm giác anh hùng trở về, cười hắc hắc, cười khả ố hỏi: "Có phải hôm nay ta rất đẹp trai không?!"


Chúng nữ nhất tề gật đầu.

Thành thật như vậy? Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt, cảm khái nói: "Để các cô nói thật, đúng là không dễ dàng mà!"

Chúng nữ lại bật cười, bởi vì các nàng trải đời chưa nhiều, không được như Lưu Nga, hiểu được sự tàn khốc của thế giới này, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ hôm nay chính là một đại anh hùng, bảo vệ các nàng, không khỏi cảm thấy vui vẻ, vây quanh Hàn Nghệ, đem toàn bộ những chiêu thức vỗ mông ngựa trước đó dùng cho Hàn Nghệ.

Nhưng duy chỉ có quy tắc ngầm thì chẳng một ai chịu phát tín hiệu cả, điều này khiến Hàn Nghệ hết sức thất vọng, trong lòng thầm than, quả nhiên là trải đời chưa nhiều!

Mấy người trò chuyện được một lát, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện đương sự lại không có mặt, liền hỏi: "Đúng rồi, Khuynh Thành đâu?"

Mộng Nhi nói: "Khuynh Thành tỷ nói muốn ra ngoài đi dạo một mình."

Hàn Nghệ còn chưa mở miệng, Lưu Nga đã giậm chân nói: "Các cô sao có thể để cô ta ra ngoài một mình, có biết như thế nguy hiểm thế nào không?"

Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: "Được rồi được rồi, ta biết cô ta ở đâu, để ta đi tìm cô ta, tỷ đừng lo lắng nữa."

Nói xong, hắn liền ra hậu viện.

Trong rừng cây phía sau hẻm Phượng Phi Lâu, một bạch y nữ tử đứng dưới một thân cây, hơi ngẩng đầu lên, nhìn đại thụ điêu linh, khẽ thở dài.


Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói như gần như xa: "Nữ thí chủ ở trần gian phiền não như vậy, sao không quy y ngã giường, à không, ngã Phật."

Bạch y nữ tử đột nhiên đầu lại, kinh hỉ nói: "Là ngươi à."

Nữ tử này chính là Cố Khuynh Thành, còn người giả thần giả quỷ kia tất nhiên là đại lừa đảo Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ mặt lộ vẻ thất vọng, thở dài: "Ta tưởng là cô sẽ giống như bọn Mộng Nhi, nhào đến, hung hăng hôn ta mấy cái, làm mặt ta đầy nước miếng, đúng là không vui mà, vì vậy ta đã mang thêm một miếng khăn, cô xem, hắt xì."

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Hàn Nghệ không khỏi hắt hơi một cái, thuận tay cầm khăn lên xoa xoa.

Xấu hổ a!

Cố Khuynh Thành nhìn vẻ mặt buồn cười của hắn, suýt nữa đã cười ra tiếng, khẽ hừ nói: "Ta không tin." Nói xong, nàng lại cúi đầu, hạ giọng nói: "Nhưng mà hôm nay thật sự cảm ơn ngươi."

Hàn Nghệ da mặt cũng không phải là giấy, chỉ dày kém Dương Mông Hạo một chút, cười ha ha nói: "Có phải rất cảm động không, có từng suy nghĩ lấy thân báo đáp ta không?"

Cố Khuynh Thành xấu hổ nói: "Ngươi sẽ ghét bỏ ta."

Tiểu ni tử, kỹ năng diễn xuất này đúng là không tệ đó! Hàn Nghệ cũng bày vẻ mặt xấu hổ, nói: "Che mặt thì vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận."

Nếu chỉ nhìn sắc mặt của hai người họ, nhất định sẽ tưởng rằng bọn họ là một cặp tiểu tình nhân mới yêu nhau.

Cố Khuynh Thành trên trán lập tức đầy sương lạnh, còn mảnh khăn che mặt kia dường như cũng đã đông kết, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, miệng của tên này đúng là quá ti tiện, chuyên xát muối lên vết thương của người ta.

Lại trách ta à? Là cô muốn so kỹ năng diễn xuất nha! Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Được rồi, được rồi, cô đừng ở đây đa sầu đa cảm nữa, tuổi còn trẻ, lớn lên cũng rất không tệ."

"Tặc nhãn nhìn đi đâu đấy."

Cố Khuynh Thành hai tay che ngực nói.

Bó tay! Cô che mặt rồi, ngoài ngực thì ta còn biết nhìn đi đâu? Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Đi thôi, về nào, muốn giả vờ thâm trầm, thì cũng phải tìm lúc thời tiết tốt nha."


"Đợi đã!" Cố Khuynh Thành gọi Hàn Nghệ lại, ngập ngùng mấy lần, mới nói: "Tại sao trước đó ngươi lại làm như vậy?"

"Biết ngay cô muốn hỏi câu này."

Hàn Nghệ nhíu mày xem thường, nói: "Đầu tiên, cô phải hiểu, khát vọng của nam nhân đối với nữ nhân là vô cùng vô tận. Thứ không chiếm được thì vĩnh viễn muốn có được. Nếu hôm nay ta không ngăn cản bọn họ, vậy thì sau này bọn họ muốn cô đi làm tiểu thiếp của bọn họ, hoặc là lại có người để mắt đến bọn Mộng Nhi, thì ta làm thế nào? Làm ơn đi, ta không có làm từ thiện, ta cực khổ bao nuôi các cô, có điên lại tặng không cho người khác à, ta ngu như vậy sao."

Cố Khuynh Thành bị Hàn Nghệ làm cho dở khóc dở cười, xì nói: "Ai cần ngươi bao nuôi." Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Lẽ nào ngươi không sợ huynh đệ Vi thị báo thù sao?"

"Đúng là nữ nhân!" Hàn Nghệ thở dài, nói: "Nếu ta sợ báo thù, thì ta đã không để cô đến đây rồi, lại càng sẽ không mở Phượng Phi Lâu này, lẽ nào cô không nhìn thấy khí khái anh hùng cứu mỹ nhân trên mặt ta sao?"

Cố Khuynh Thành lắc đầu.

Hàn Nghệ nói: "Vậy cô nhìn thấy gì?"

"Nước mũi."

"Ngại quá, lúc nãy hơi bị cảm."

Hàn Nghệ lại khẩn trương lấy khăn ra xoa xoa.


Cố Khuynh Thành làm sao nhịn được, bật cười khanh khách, ngã trước ngã sau, hai bầu ngực sữa kia lắc lư như bị gió nhẹ lay động, đúng là mê người.

Hàn Nghệ khẩn trương nhìn cái khăn, khẽ thở ra, cũng may, không có lưu máu mũi, lại nói: "Cười đủ chưa, cười đủ rồi thì về thôi, ta thật sự cảm lạnh rồi."

Cố Khuynh Thành vội tắt tiếng cười, nghiêm mặt nói: "Đợi một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?"


"Ta muốn hẹn Bùi Thanh Phong ra gặp mặt một lần."

Hàn Nghệ ngẩn người, nói: "Chẳng lẽ ta đánh lầm uyên ương rồi?"

Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là ta có cách tốt hơn."

"Cách gì?"

"Tên Bùi Thanh Phong tâm cao khí ngạo, càng là thứ khó có được, y lại càng muốn giành lấy. Ta thấy y cũng không phải là thật sự thích ta, mà là y vô cùng hưởng thụ quá trình chinh phục ta. Cho nên chúng ta căn bản không cần xung đột chính diện với y, chỉ cần ta và y duy trì quan hệ như gần như xa, y sẽ đắm chìm trong đó, mà điều này cũng sẽ không có bất kỳ tổn hại nào với ta." Trong mắt Cố Khuynh Thành mang theo ý cười khinh miệt, hiển nhiên là không để Bùi Thanh Phong trong mắt.

Rốt cuộc là ai đang đùa giỡn ai đây?

Một cơn gió lạnh phất qua, Hàn Nghệ bất giác khẽ run, trong gió có chút hỗn độn rồi.


Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ đang ngây ngốc nhìn mình, khẩn trương kiềm chế vài phần khinh miệt, yếu ớt nói: "Ta làm như vậy chỉ là không muốn đem lại quá nhiều phiền phức cho Phượng Phi Lâu, nếu như còn liên lụy đến bọn Mộng Nhi, ta lại càng không yên tâm, đây là chuyện của ta, tự ta có thể giải quyết."

Hàn Nghệ lắc đầu, nửa thật nửa đùa nói: "Cô hiểu lầm rồi, ta chỉ là đang thấy may mắn là ta không có đi chinh phục cô."

Đôi mắt biết nói kia của Cố Khuynh Thành đột nhiên lóe lên quang mang kiều diễm, như cười như không nói: "Nhưng ta thì lại có chút cảm giác muốn chinh phục ngươi."

Hàn Nghệ hít một ngụm khí lạnh, sau đó cười ha ha nói: "Cô tỉnh ngộ lại đi, ngoại hiệu của ta chính là Hoa trung lãng tử, yêu cầu với nữ nhân xưa nay cao vô cùng, tiêu chuẩn duy nhất là nhìn mặt khinh người. Cô muốn chinh phục ta, vậy phiền cô đi chỉnh lại dung nhan rồi hãy nói."

Cố Khuynh Thành khẽ cười khanh khách hai tiếng, nhưng không trả lời.

Có phải ta nói hơi nặng rồi không, kích thích bà cô này mất rồi. Hàn Nghệ nói: "Cô cười cái gì?"


Cố Khuynh Thành đột nhiên biến sắc, hừ nói: "Ta cười ngươi không biết xấu hổ, nhìn mặt khinh người? Không có tiền mua gương tự soi sao."

Đậu moá! Hàn Nghệ vội lùi một bước, con mẹ nó, gặp phải đối thủ rồi, chỉ vào Cố Khuynh Thành nói: "Tiểu Cố, cho cô một cơ hội xin lỗi, bằng không, ta sẽ nổi giận đấy. Ta nói cho cô biết, nếu ta thật sự nổi giận, thì đến bản thân ta cũng không khống chế được đâu."


Cố Khuynh Thành mặt không biểu cảm gì, trong mắt phiếm lệ quang nói: "Nhưng ta đã nổi giận rồi."

Hàn Nghệ biết rõ nữ nhân này giỏi biến hóa, mỗi lần một biểu cảm, mỗi lần một tính cách, thật sự là khó nắm bắt. Nhưng đôi mắt kia của cô ta thì thực sự là quá thần kỳ, nước mắt rưng rưng, giống như mình đã cưỡng hiếp cô ta không bằng, rộng rãi vung tay lên, nói: "Được rồi, lần này để cô giành được tiên cơ, ta nhận thua, lần sau chúng ta lại so tiếp."

Cố Khuynh Thành cười khúc khích, nước mắt trong mắt nháy mắt biến mất, lại nghiêm mặt nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải nói một tiếng cám ơn với ngươi, ngươi là nam nhân đầu tiên thật tâm bảo vệ ta."

Hàn Nghệ ngẩn ra, tò mò nói: "Đây là cô đang bắt đầu chinh phục ta sao?"

"Ừm."

Cố Khuynh Thành gật đầu như gà con mổ thóc.

"Được rồi, ta chấp nhận khiêu chiến của cô."


Hàn Nghệ cười một tiếng, đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, nói: "Cô có đồ gì quên ở Hoa Nguyệt Lâu không?"

Cố Khuynh Thành sửng sốt, nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Hàn Nghệ à một tiếng: "Ngày mai ta phải đến Hoa Nguyệt Lâu một chuyến, nếu như có, ta sẽ tiện thể lấy về giúp cô."

Cố Khuynh Thành nói: "Ngươi đến Hoa Nguyệt Lâu làm gì?"


Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là tìm Tào Tú đòi tiền a, ta giúp mụ ta chặn nhiều phiền phức như vậy, cũng phải lấy chút phí bổ thường chứ."

Ngụ ý chính là nói Cố Khuynh Thành là một món hàng lỗi.

Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Mịa! Ta nói nhiều như vậy cô không giận, tùy tiện chọc một câu, cô đã tức như vậy. Được rồi, cô thắng.


Hàn Nghệ lắc đầu cạn lời.

Nguyễn Đức Trung, 19/03/2024 10:04:05

Lượt xem: 32

Bình luận (3)

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện